Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1936 - Chương 2118: Nghe Thanh Lòng Biến Sắc (2)

Chương 2118: Nghe Thanh lòng biến sắc (2) Chương 2118: Nghe Thanh lòng biến sắc (2)Chương 2118: Nghe Thanh lòng biến sắc (2)

Chuong 2118: Nghe Thanh long bien sac (2)

Nhưng mà Phàm Thế Song lựa chọn bỏ qua những thứ này.

Cho dù bọn họ đều là thiên kiêu, nhưng trong mắt gã cũng chỉ là sâu kiến mà thôi, đứng trước mặt hùng ưng, đều là đám ô hợp.

"Thật không biết bên trong hoàn cảnh như vậy, làm sao lại xuất hiện được một người như Hứa Thanh”

Nghĩ đến Hứa Thanh, đáy lòng Phàm Thế Song không khỏi phiền muộn, đồng thời cảm giác bất an cũng dâng lên một chút, lúc trước gã tận mắt nhìn thấy Hứa Thanh chém giết Tịch Đông tử, tâm thần bị đối phương chấn nhiếp thật sâu.

Mà sau đó trong Thần Vực cũng bị rung chuyển, cuối cùng bên trong buổi lễ long trọng ngoài Thần Sơn, mắt thấy Hứa Thanh trấn áp Viêm Huyền Tử, một khắc này thân ảnh Hứa Thanh trong lòng gã đã trở thành tấm bích chướng vĩnh hằng.

Trong lúc trâm ngâm, mây mù bên ngoài lại xuất hiện tiếng sấm sét nổ vang khắp bát phương.

"Hôm nay không thích hợp ở đây lâu... " Trong lòng Phàm Thế Song lại một lần nổi lên cảm giác bất an.

Về phần những người mời rượu bị gã phớt lờ bây giờ cũng không dám lộ ra bất mãn, chỉ có thể lần lượt cười trừ ngồi xuống.

Nhưng thế gian này luôn có người cố ý thăm dò, hoặc là vì lập trường bản thân mà làm ra một chút sự tình nhìn như có vẻ tự cho là thông minh.

Như hiện giờ có một vị hậu duệ quý tộc tươi cười mở miệng.

"Phàm Vương, gân đây nhân tộc cũng có thêm một vị Vương, là Trấn Thương Vương Hứa Thanh, hắn...

Cái tên Hứa Thanh vừa ra, lọt vào trong lòng Phàm Thế Song, lập tức khiến cho gã cảnh giác đến cực hạn. Cho nên lời người nọ vừa nói đến đây, không đợi nói hết Phàm Thế Song đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra ánh sáng khiếp tâm hồn người, khẽ quát một tiếng.

"Câm miệng!"

Tiếng quát này siêu việt thiên lôi, âm âm nổ vang trong đại điện.

Tên tu sĩ nói chuyện sắc mặt trắng bệch, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi lớn, liên tiếp lùi lại mấy bước, thần sắc hoảng sợ.

Sắc mặt Phàm Thế Song vô cùng âm trâm, trong lòng càng là cảnh giác mãnh liệt, gã không muốn lại đi trêu chọc Hứa Thanh, đối phương mở miệng như vậy hiển nhiên là dụng tâm kín đáo, nếu thật sự để đối phương nói ra một chút lời không tốt... Truyền đến trong tai Hứa Thanh, bản thân mình lại ở đây, nhất định sẽ bị liên lụy.

Nghĩ tới đây trên mặt gã không lộ ra chút tâm tư nào hừ lạnh một tiếng sau đó đứng lên, muốn rời khỏi nơi đây.

Gã không có ý định tiếp tục lưu lại nữa.

Mà cõi lòng những người ở nơi đây cũng đều chấn động, có người bất ngờ, có người ánh mắt chớp động, có người như có điều suy nghĩ.

Mắt thấy Phàm Thế Song muốn đi, đáy lòng của Tứ hoàng tử cũng hiện ra các loại suy nghĩ, vội vàng đứng dậy đang muốn mở miệng.

Nhưng vào lúc này. ....

Bên ngoài đại điện, âm thanh thiên lôi lần nữa nổ vang ầm ầm, trong màn mưa có hai thân ảnh phá toái hư vô đi đến, bước vào bên trong đại điện.

Theo hai thân ảnh tiêu sái bước vào, hơi nước cũng từ ngoài tản ra nhập vào trong, hấp dẫn ánh mắt của mọi người nơi đây.

Một khắc thấy rõ người tới, toàn bộ mọi người nơi đây đều biến sắc. Tam công chúa lập tức đứng dậy, Tứ hoàng tử do dự sau đó cũng đứng dậy.

"Bái kiến Thái Phó."

Những hậu duệ quý tộc khác tất nhiên cũng nhao nhao như thế.

"Bái kiến Trấn Thương Vương."

Phàm Thế Song đứng ở nơi đó không biết làm thế nào, tiến lùi đều không thuận, nội tâm lập tức chấn động.

"Ha ha tiểu sư đệ, xem ra người Bạch Trạch tộc nói không sai, Tiểu Phàm Phàm quả nhiên ở trong đây."

Người tới chính là Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu, giờ phút này vẻ mặt Nhị Ngưu tràn đầy vui vẻ, tươi cười mở miệng.

Lúc trước trong Thượng Linh Phủ, sau khi Hứa Thanh nhắc tới Phàm Thế Song ở Hoàng Đô, hai người lập tức đi ra ngoài tìm kiếm, trước đi tới chỗ Bạch Trạch cùng Tư Ách đóng quân, nhưng không có tìm được Phàm Thế Song ở đó.

Vì vậy Hứa Thanh hỏi thăm một phen da biet duoc dap an.

Giờ phút này nghe vậy, Hứa Thanh nhìn qua, không để ý đến Tứ hoàng tử, nhẹ gật đầu về Tam công chúa sau đó nhìn về phía Phàm Thế Song sắc mặt âm trâm, nhàn nhạt mở miệng.

"Phàm Thế Song, ngươi đi cùng ta một chuyến."

Những lời này vừa ra, ánh mắt mọi người bốn phía theo bản năng nhìn tới trên người Phàm Thế Song.

Đối với Phàm Thế Song mà nói, mặc dù mặt mũi rất trọng yếu, thế nhưng phải xem là lúc nào, đối phương là người nào. .... Bây giờ gã căn bản không cách nào lo lắng tới vấn đề mặt mũi gì đó, sau khi nghe thấy Hứa Thanh nói, vẻ mặt của gã lập tức biến đổi.

Trái tim càng là thình thịch một tiếng, trong đầu bản năng hiện ra một màn Tịch Đông Tử tử vong cùng với cảnh tượng Viêm Huyền Tử bị trấn áp thê thảm. Đáy lòng không khỏi cuộn trào, càng có mãnh liệt ủy khuất theo đó lan tràn khắp toàn thân.

"Hứa Thanh ngươi... .. Ngươi chớ khinh người quá đáng! !"

Phàm Thế Song hô hấp dồn dập, gấp gáp mở miệng.

"Ngươi thân là Đại Huyền Thiên, nhưng cũng không thể khi nhục ta như vậy, giữa chúng ta không có thù oán nữa, huống hồ lân này ta đến nhân tộc cũng không có mục đích gì khác!"

"Ta chỉ giống như là đi ngang qua sân khâu mà thôi!"

"Hơn nữa, sau khi ta đến nhân tộc đã ngay lập tức bế quan!"

"Lúc trước có người nhắc tới tên của ngươi, muốn mưu đồ làm loạn, ta còn lập tức ngăn cản! !"

"Cho dù Hứa Thanh ngươi có ngang ngược, cũng phải. .... Giảng giải đạo lý chứ!" Cam giac uy khuat trong loi noi cua Phàm Thế Song cực kỳ mãnh liệt, vả lại cũng ẩn chứa chân thành, thật sự là gã không hề nói sai.

Hứa Thanh nghe vậy vẻ mặt lộ ra cổ quái, hắn nhìn ra đối phương ủy khuất, lại nghĩ tới lần này là tìm đối phương hỗ trợ, vì vậy sắc mặt hơi trì hoãn, ngữ khí ôn hòa.

"Ta tìm ngươi là xin ngươi giúp một chuyện."

Phàm Thế Song hồ nghi.

“Thật sự?"

"Thật sự, đi thôi."

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, quay người đi ra ngoài, Nhị Ngưu bên cạnh cũng nhanh chóng gật đầu, vẻ mặt vô cùng chân thành.

Phàm Thế Song xoắn xuýt, nhưng gã biết mình không có năng lực cự tuyệt, vì vậy không ngừng suy nghĩ, cuối cùng hung hăng nghiến răng, lo lắng không yên cất bước bước ra đại điện, cùng hai người Hứa Thanh biến mất trong mưa không thấy gì nữa.

Giờ phút này sấm sét trong tâng mây lại nổ vang, tia chớp đảo qua, nước mưa rơi càng lớn hơn.

Đại điện xa xa, bên trong một gian dân trạch, trong bóng tối truyền ra một tiếng thở dài tang thương.

"Sao hắn lại đột nhiên đến.... …

"Vậy thì...... còn muốn giết Phàm Thế Song nữa không? Đối phương ra ngoài một lần cũng không dễ dàng, hay là. ..... cùng nhau chém giết luôn!"

Một giọng khác bén nhọn và âm lãnh mở miệng.

Bóng tối hoàn toàn yên tĩnh, giống như đang quyết định, cho đến một lát giọng nói thứ ba tựa như hàn băng, lạnh lùng vang vọng.

"Hứa Thanh không thể động, đợi lúc Phàm Thế Song đi một mình lại ra tay."

"Nhưng mà tất cả đều đã an bài xong hết rồi, nếu như kéo dài thêm. ... " Giọng nói bén nhọn hiển nhiên không cam lòng.

"Ta nói lại lần thứ hai, Hứa Thanh, không thể động!"

Giọng băng hàn vô cùng quả quyết.
Bình Luận (0)
Comment