Chương 2119: Lễ vật của Tử Thanh (1)
Chương 2119: Lễ vật của Tử Thanh (1)Chương 2119: Lễ vật của Tử Thanh (1)
Chuong 2119: Le vat cua TU Thanh (1)
Bên trong màn mưa, Hứa Thanh đi phía trước, Phàm Thế Song đi ở giữa còn Nhị Ngưu đi phía sau.
Hai người hành động như vậy khiến cho Phàm Thế Song càng thêm căng thẳng, nhưng hôm nay thân ở nhân tộc, không có ai giúp đỡ gã, cái loại cảm giác lẻ loi hiu quạnh đó khiến cho gã càng lo lắng không yên mãnh liệt hơn.
Mà sau khi ba người Hứa Thanh rời đi, yến hội bên trong đại điện của Tứ hoàng tử lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Nhưng mà trong tram mặc, trong lòng mỗi người đều có phong bạo ngập trời bộc phát.
Chấn động, không cách nào tin, hoảng sợ, đủ loại suy nghĩ khiến cho trong lòng bọn họ như có gợn sóng vạn trượng. Đối với chuyến đi tới Viêm Nguyệt của Hứa Thanh, bọn họ chỉ biết kết quả, không biết được chỉ tiết Hứa Thanh trở thành Đại Huyền Thiên trong Viêm Nguyệt Huyên Thiên tộc.
Tất nhiên cũng không biết tình hình cụ thể, tỉ mỉ vê mâu thuẫn của Hứa Thanh cùng các vị đại thiên kiêu Viêm Nguyệt trong thời gian đó.
Nhưng mà hoặc nhiều hoặc ít, có thể thấy được một chút manh mối.
Dấu sao cuối cùng chính là Hứa Thanh trở thành Đại Huyền Thiên, vả lại chiến thắng Viêm Huyền Tử.
Nhưng manh mối cũng chỉ là manh mối mà thôi, bọn họ không cách nào tưởng tượng đến cùng là dạng trải qua thế nào, mới có thể khiến cho Phàm Thế Song khi nhìn thấy Hứa Thanh lại sợ hãi đến loại trình độ như thế.
Nên biết rằng Phàm Thế Song cũng là Uẩn Thần!
Vả lại bản thân càng là đại thiên kiêu của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, nổi danh Vọng Cổ.
Mặc dù lúc trước gã vừa đến nhân tộc đã lựa chọn bế quan khiến người ta nghi ngờ, nhưng việc này cũng rất bình thường, thân là tu sĩ lại vừa mới tấn thăng Uẩn Thần, ở thời khắc tu hành mấu chốt, bế quan cũng là sự tình hợp lý.
Dẫu sao đàm phán cũng không cần đích thân Phàm Thế Song tham dự, gã thân là giám sát chỉ cần chứng kiến ký kết khế ước sau cùng là được.
Mà lúc trước dù có người ở trong yến hội nhắc tới Hứa Thanh, mặc dù gã lập tức ngăn cản, nhưng những chuyện này chỉ có thể nhìn ra gã không vui.
Người không biết được nội tình, nhìn vào đây sẽ bản năng cho rằng giữa Phàm Thế Song và Hứa Thanh tồn tại mâu thuẫn không nhỏ.
Nhưng hiện gio. . . . tất cả đều đã có đáp án!
Sở dĩ sau khi Phàm Thế Song đến nhân tộc đã bế quan, rõ ràng là đang trốn tránh Hứa Thanh!
Mà lúc trước có người nhắc tới Hứa Thanh gã lập tức ngăn cản, không vui là thật, mâu thuẫn cũng là thật, nhưng rõ ràng vẫn tồn tại cảnh giác là sợ bị liên lụy vào.
Tới giờ phân lớn mọi người mới kịp phản ứng, vì vậy chấn động trong nội tâm càng thêm kịch liệt.
"Hứa Thanh ở trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc. ..... Lại kinh khủng đến trình độ như vậy!"
Mọi người chấn động.
Tam công chúa hoảng hốt, không khỏi nghĩ tới từng màn quen biết cùng Hứa Thanh.
Từ lúc vừa mới bắt đầu ở Thánh Lan đại vực, nhìn thấy trên yến tiệc của Thất hoàng tử, cho đến lần nữa gặp nhau, Hứa Thanh đã là vực chủ của Thánh Lan, sau đó cùng nhau đi vào Hoàng Đô đại vực... Được Chấp Kiếm Đại Đế triệu hoán, Dị Tiên Lưu quật khởi, chém giết Thất hoàng tử, từng màn đều thanh thế to lớn, chấn động khắp Hoàng Đô.
Mà nàng vốn tưởng rằng đấy đã là đỉnh phong của Hứa Thanh.
Nhưng vê khi đi Viêm Nguyệt đối phương lại nhảy lên trở thành Đại Huyền Thiên của Viêm Nguyệt, lập tức được Nhân Hoàng phong Trấn Thương Vương, phong thêm Thái Phó của Hoàng tử.....
Hết thảy tất cả làm cho nàng ngẩng đầu, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng.
Nhất là hôm nay, nàng càng trực quan cảm nhận được sự kinh khủng và cao cao tại thượng của Hứa Thanh, nhóm người mình phải cẩn thận đối mặt với Phàm Thế Song, nhưng ở trước mặt đối phương lại lo lắng không yên như vậy.
Bây giờ nàng có thể tưởng tượng ra được, đoạn thời gian Hứa Thanh ở Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc có hung danh lớn đến thế nào. Tứ hoàng tử cũng là cõi lòng hỗn loạn, sắc mặt biến hóa, Chỉ la. . . . . Trong mắt đã có một vòng quang mang kỳ lạ khẽ thoáng qua.
"Có người muốn mượn ta câu cá, dẫn Phàm Thế Song ra ngoài, nhưng mà sư tôn đã nhìn rõ rành mạch để ta thuận thế mà làm, nhưng Hứa Thanh đột nhiên đến, có the. . . . . cùng bị vẫn lạc hay không!"
Nghĩ tới đây Tứ hoàng tử bản năng phân tích được mất trong lòng.
Trong mọi người còn có một nữ tử cũng thay đổi sắc mặt, trong mắt lộ ra thân thái, nhìn về phía ngoài đại điện.
Nàng chính là nữ tử chơi nhạc có phần danh tiếng ở Hoàng Đô, Tố Nguyệt.
"Hắn, chính là đệ đệ của người kia à....
Tất cả mọi thứ trong đại điện, Hứa Thanh không quan tâm, không lâu sau nhóm ba người bọn họ đã di tới Thượng Linh Phủ của Hứa Thanh. Trong phủ đệ, Hứa Thanh sắc mặt bình tính khoanh chân, nhìn qua Phàm Thế Song bày ra vẻ âm trâm trước mặt.
Về phần đội trưởng thì là vẻ mặt tươi cười.
"Phàm huynh, lúc trước ở Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc ta đã nhìn ra ngươi là người siêu phàm, tạo nghệ về khôi lỗi càng là đạt đến trình độ đỉnh phong."
"Ta nghĩ ngươi hẳn sẽ không để cho ta thất vọng, dẫu sao nếu như ta thất vọng, tiểu sư đệ của ta cũng sẽ thất vọng, hai chúng ta cùng thất vong. . . . . Như vậy ngươi cũng sẽ thất vọng đấy."
Đội trưởng ho khan một tiếng, cũng không cho Phàm Thế Song cơ hội mở miệng, giơ tay lên triệu hồi ra cỗ khôi lỗi chắp vá tới trước mặt Phàm Thế Song.
"Xin nhờ Phàm huynh giúp một việc, sửa nó lại cho ta, về phân uy lực..... phải đạt tới trình độ nguyên bản."
Đội trưởng liếm liếm bờ môi.
Hứa Thanh mặt không cảm xúc. Pham The Song tham mang trong lòng, nhưng không dám biểu hiện ra chút nào, nhưng cũng đã nhẹ nhàng thở ra, nhìn ra đối phương là thật sự tới nhờ mình giúp, không phải có những hàm ý khác.
Nếu như đổi thành những người khác tìm gã thì gã còn có thể ra vẻ, nhưng bây giờ đối với Phàm Thế Song mà nói, gã chỉ muốn làm xong việc thật sớm, sau đó nhanh chóng rời xa nơi đây.
Cho nên gã không nói một lời, sau khi chú ý đến khôi lỗi lập tức vung tay lên, khôi lỗi oanh một tiếng sụp đổ biến thành vô số linh kiện.
Phàm Thế Song vẫy tay cầm lấy một kiện sau đó thở sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại rồi bắt đầu nghiên cứu.