Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1998 - Chương 2180: Sau Khi Thức Tỉnh (2)

Chương 2180: Sau khi thức tỉnh (2) Chương 2180: Sau khi thức tỉnh (2)Chương 2180: Sau khi thức tỉnh (2)

Chương 2180: Sau khi thức tỉnh (2)

Trong mắt Hứa Thanh lóe lên lãnh mang, mạch máu tay phải lập tức trướng lên, có thể thấy được toàn bộ đầu cánh tay phải xuất hiện cảm giác thủy ngân, đồng thời cũng có một cỗ lực lượng thân thể kinh khủng bộc phát.

Nháy mắt tiếp theo, hắn kéo một cái, nhánh mây lập tức cuốn ngược lại, cứng rắn kéo một con sinh vật hư thối như Tích Dịch từ trong động ra ngoài.

Đó là một con Thần Hà Long!

Bề ngoài tương tự như Tích Dịch nhưng lại khác biệt, nó càng dữ tợn và xấu xí hơn, toàn thân tràn ra mục nát cùng tử vong.

Loại tôn tại Thân Thánh này trong biển cấm cũng không có nhiều lắm, vả lại bình thường rất ít xuất hiện ở biển cạn, đều ở sâu dưới đáy biển.

Chỉ có vào lúc ăn uống nó mới rời khỏi đáy biển, hiện thân trên mặt biển, thôn phệ tất cả sinh linh.

Cho nên mỗi một lần Thần Hà Long xuất hiện, đối với thế lực trên đảo nhỏ mà nói, chính là một trận tai họa giống như trường hạo kiếp.

Cho nên nó bị tộc quần lớn nhỏ của biển cấm xưng là Tích Dịch trong Minh Hà.

Con này càng thêm không tâm thường, thân nó dài trọn vẹn vạn trượng, lân phiến toàn thân lập lòe quang mang âm u, hiện ra vô số vong hồn sinh mệnh bị nó nuốt vào, khí tức trên thân kinh khủng vô cùng, đồng thời miệng lớn cũng hung hăng cắn vào người Câu Anh.

Trong tiếng đau khổ kêu rên của Câu Anh, mặc dù Thần Hà Long cắn đứt, nhưng bản thân bị nhánh mây hình thành gai ngược đâm vào trong miệng.

Không cách nào giãy giụa.

Bây giờ bị kéo ra, khí tức trên người nó bộc phát ra phía ngoài, khiến cho mảnh biển cấm này cuộn mình, bên ngoài sóng biển càng lớn, thậm chí bầu trời cũng biến sắc, sóng gió càng thêm dồi dào.

Một cỗ chấn động Uẩn Thần ngập trời dựng lên ở trên người nó.

Có thể so với Uẩn Thần tam giới!

Phát ra tiếng gào thét về phía Hứa Thanh, tạo thành phong bạo quét ngang, trên người càng tạo thành ba tòa thế giới tử vong gia trì toàn thân, khiến cho khí tức của nó càng thêm kinh khủng.

Tiếp theo thân hình khẽ động chợt vọt tới phía Hứa Thanh, tuy miệng lớn chỉ có thể miễn cưỡng mở ra, nhưng đối với thân hình nhân tộc mà nói cũng là cực lớn.

Giờ phút này trong lúc mở ra, nước biển hình thành vòng xoáy.

Toàn bộ hải thú bốn phía hễ là cảm giác thấy đều lạnh run.

Chỉ có Hứa Thanh bình tĩnh đứng lên.

Một cái chớp mắt đứng dậy, hắn tựa như cây tùng đứng thẳng, làm cho người ta có một loại cảm giác uy nghiêm.

Hành tẩu long hành hổ bộ, giống như một vị thiên thần hành tẩu trên thế gian, một tay cầm lấy Thần Đằng, một bước đi về phía Thần Hà Long dữ tợn.

Nháy mắt Thân Hà Long gào thét tới gần và há miệng lớn muốn nuốt hắn, Hứa Thanh nắm tay trái lại, toàn thân dâng lên vô tận Đế ý.

Bất Diệt Đế Quyên.

Một quyền đấm tới.

Nước biển nổ tung, hình thành gợn sóng kịch liệt toái diệt hết thảy, trực tiếp đụng phải đầu Thần Hà Long tiến đến.

Đáy biển bỗng nhiên vang vọng truyền ra một tiếng nổ mạnh trâm muộn, Thần Hà Long phát ra tiếng kêu rên càng thêm thê lương, phần đầu cũng xuất hiện khe hở, hàm răng càng sụp đổ không ít.

Dưới trọng kích kinh khủng, trực tiếp không bị khống chế cuốn ngược lại, máu thịt tứ tán. Nhưng con Thần Hà Long này cũng không he tâm thường, tuy bị trọng thương nhưng trong một cái chớp mắt bỗng nhiên quét ngang đuôi tới.

Trên cái đuôi của nó mọc đầy gai xương, bây giờ bỏ qua nước biển ngăn cản, nháy mắt tới gân Hứa Thanh với tốc độ cực nhanh, lập tức đập tới.

Hứa Thanh một tay câm nhánh mây, đối mặt cái đuôi đập đến, hai mắt lóe lên sau đó cũng không né tránh.

Hắn đứng ở tại chỗ, mặc kệ cái đuôi giống như bài sơn đảo hải trực tiếp đập vào trên thân thể.

Trong nháy mắt tiếp theo, một màn không thể tưởng tượng xuất hiện.

Hứa Thanh vẫn đứng chỗ cũ không hề động đậy.

Mà cái đuôi quét ngang đến của Thần Hà Long lại chấn động, như là vỗ vào một ngọn núi không thể rung chuyển, cái đuôi lập tức tan vỡ non nửa.

Gai ngược bên trên càng là tách ra. Đau đớn kịch liệt cùng với thân thể kinh khủng của Hứa Thanh khiến cho Thần Hà Long tràn ra hoảng sợ cực hạn, nó chợt nhoáng một cái muốn chạy trốn.

Nhưng Thần Đằng trong mồm sớm đã chui vào bên trong máu thịt, lại bị Hứa Thanh một mực cầm lấy, cho nên căn bản không thể nào để trốn.

Giờ phút này Hứa Thanh cất bước, trực tiếp đạp lên trên đầu của Thần Hà Long, hắn đứng ở trên đó tay phải cầm lấy nhánh mây, hung hăng kéo một cái.

Tiếng kêu rên vang vọng.

Con Thần Hà Long lớn vạn trượng không tự chủ được nhấc đầu lên, cấp tốc phóng về phía trên.

Một đường điên cuồng lao từ đáy biển thẳng đến mặt biển, sau đó chợt vọt ra.

Biển khơi trũng xuống, bầu trời bị che khuất, trong tiếng nổ vang cực lớn cùng với vô số nước biển tung bay, một đạo bóng đen cực lớn dưới ánh mặt trời tạo thành, bao trùm chiếc thuyên cô độc của Hoàng Nham bên dưới.

Nước biển, đổ xuống toàn thân Hoàng Nham.

Hoàng Nham vẻ không vui.

Trên bầu trời, Hứa Thanh đứng trên đầu của Thần Hà Long, nhìn thiên địa xa xa, đồng thời giơ tay trái lên, trảo một cái về mặt trời.

Dưới một trảo này, có thể mắt thường nhìn thấy mặt trời vặn vẹo.

Trong một cái chớp mắt, thân thể Hứa Thanh tựa như chiếm ánh sáng mặt trời rực rỡ, bản thân đã thành mặt trời, lập lòe ánh sáng kinh thiên động địa.

Từ xa nhìn lại giống như hắn đã trở thành mặt trời.

Tràn ra vô tận ánh sáng cùng độ nóng, chợt phóng thích ra phía ngoài, bị Hứa Thanh một phát đặt lên trên đầu Thần Hà Long.

Trong tiếng nổ vang và tia sáng, Thần Hà Long kịch liệt run rẩy, âm thanh kêu rên im bat dừng lại.

Trong nháy mắt tiếp theo, thi hài nổ oanh một tiếng rơi vào trên mặt biển, không còn nhúc nhích, trôi nổi ở đó.

Mặt biển dấy lên sóng lớn quét sạch bốn phía, hình thành sóng thần.

Chỉ có Hứa Thanh đứng trên thi thể Thần Hà Long, từng đạo quang điểm thân tính rực rỡ bay ra từ trong cơ thể Thần Hà Long, trôi thẳng đến Hứa Thanh, tràn vào toàn thân hắn.

Nhìn lại hắn thật giống như được bảy màu vờn quanh, như mặt trăng được những ngôi sao rực rỡ vây quanh.

Như Thần giáng lâm.
Bình Luận (0)
Comment