Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 2010 - Chương 2192: Sạch Sẽ (1)

Chương 2192: Sạch sẽ (1) Chương 2192: Sạch sẽ (1)Chương 2192: Sạch sẽ (1)

Chuong 2192: Sach se (1)

Toàn tri, đó là một khái niệm chỉ tôn tại ở thần linh.

Thần thân bí, cũng khó lường.

Thậm chí trong lòng của rất nhiều tu sĩ, chỉ hai chữ này thôi cũng đã ẩn chứa nỗi sợ hãi.

Bởi vì một khi bị toàn tri, bất kể là quá khứ hay tương lai, thậm chí cả vận mệnh cũng đều bị khống chế, không thể giãy giụa, cũng khó lòng thay đổi.

Mà ở một mức độ nhất định, đây cũng là một từ ngữ liên quan đến phạm vi.

Trước khi thấu hiểu thần quyên của Âm, sự lĩnh ngộ của Hứa Thanh về toàn tri tuy đã vượt qua các tu sĩ, nhưng so với thân linh thì cũng chỉ như một học giả so với đứa trẻ mới chập chững học vỡ lòng.

Cho đến giờ phút này, hắn mới thực sự dựa vào cảm ngộ của bản thân để khống chế đạo thần quyên này, mới trở nên khác biệt.

Thần quyền của Âm là một bộ phận quan trọng cấu thành nên toàn tri.

Khống chế tất cả âm thanh.

Đồng thời, đây cũng là một trong những chìa khóa mở ra cánh cửa lớn của toàn tri.

Mà so với việc khống chế thần quyền này, quá trình trong đó mới là trải nghiệm quý giá hơn đối với Hứa Thanh.

Nó mang đến cho hắn một sự khai sáng to lớn chưa từng có.

Hóa ra, đây chính là thần quyền.

Thần quyền, có sinh mệnh, cũng không hẳn là có sinh mệnh, nó giống như một sinh linh siêu phàm tách biệt.

Khi ngươi cố gắng cảm nhận, nó có sinh mệnh, cũng có phản phệ, càng có thể xâm lấn toàn bộ con người ngươi.

Nhưng khi ngươi không cố gắng cảm nhận mà vẫn có thể cảm nhận được, thì sinh mệnh của nó cũng sẽ không tồn tại nữa.

Cái giải thích này, có phần mâu thuẫn.

Hiểu rồi, chính là hiểu rồi.

Không hiểu, thì dù thế nào cũng sẽ không hiểu được.

Hứa Thanh lẩm bẩm.

Mà cùng đến với thân quyền, còn có vô số thông tin rời rạc ở cấp độ thần tri.

Những thông tin này tràn ngập sự cổ xưa, chúng có tác dụng, có khi hoàn toàn vô tự và mâu thuẫn, nhưng dù thế nào, việc những thông tin này ùa vào, tác dụng căn bản của nó là để báo tri.

Báo tri cho người đủ tư cách sử dụng thân quyền này biết phải dùng như thế nào.

Những thông tin này không phải tự nhiên tồn tại, mà là một loại ý chí hỗn loạn, đến từ ý thức hải của tất cả những người đủ tư cách sử dụng thần quyền này sau thời nguyên thủy.

Tỏa ra từ bản năng. Lĩnh hội và nắm giữ những thông tin này, là một quá trình dài lâu.

Mà có đủ tư cách sử dụng, cho đến nắm giữ được bản chất, tiến tới trở thành duy nhất trên con đường thần quyền này, tước đoạt tư cách liên quan đến thần quyền này của các vị thân khác.

Đây, chính là sự thăng cấp thần quyền của thân linh, ở một mức độ nào đó, cũng là cốt lõi quan trọng nhất trong hệ thống của thần linh.

"Sinh vật thần tính, có thể coi là quá trình tích lũy thân nguyên, khi thần nguyên đậm đặc đến một trình độ nhất định, sẽ nhen nhóm thần hỏa, trở thành thần linh."

'Lúc này, căn cứ vào sự tích lũy và lĩnh ngộ trước đó, dựa vào thần tri, trong tối tăm có thể ngộ ra một đạo thần quyền, cũng chính là có đủ tư cách sử dụng."

"Mà nắm giữ và lĩnh hội bản chất của thân quyền, đây là mục tiêu của cảnh giới Thần Hỏa, quá trình gian nan và hiểm nguy, nhưng một khi làm được... sẽ trở thành Thần Đài."

"Ba vị thần Viêm Nguyệt, nhờ sự thăng cấp của Thần vực, trở nên hoàn mỹ, giờ nhìn lại, trọng điểm của sức mạnh thăng cấp này chính là giúp họ nắm giữ và lĩnh hội bản chất của thần quyền."

"Giờ đây con đường Thần Đài đã thông, điều này đại biểu trên thực tế họ đã gần như hoàn thành điều ấy, đối với thân quyền của bản thân, đã gần như triệt để lĩnh hội và khống chế."

"Còn Nữ Đế... với tu vi nửa bước Chúa Tể đỉnh cao, thêm vào khí vận tộc đàn, một bước lên Thân Đài, cũng đại biểu trong khoảnh khắc đó nàng đã vượt qua tầng thứ sử dụng, trực tiếp đạt đến khống chế"

"Có thể một bước lên Thần Đài cực kỳ không dễ dàng, cho dù là thiên tài tuyệt thế, tu vi Chúa Tể, cũng chỉ là cơ sở để hoàn thành bước này mà thôi, giờ nhìn lại, có lẽ từ rất sớm Nữ Đế đã bắt đâu nghiên cứu thần quyền... Có lẽ, Thự Quang Chi Dương, chính là vì thế mà xuất hiện."

"Cho nên, nàng mới có thể một bước lên Thần Đài."

"Còn sau Thần Đài và cùng tầng với Hạ Tiên chính là Chân Thần... tức là trở thành duy nhất của thân quyền mình nắm giữ, cho nên mới có chữ "Chân”."

Hứa Thanh ngộ ra trong lòng.

Những cảm ngộ này hắn thu hoạch được từ thông tin của thần tri, có thể là đúng nhưng cũng có khả năng là sai lâm. Cụ thể ra sao, cần hắn đi kiểm chứng trong tương lai.

Nhưng có một điều, hắn đã từng rõ ràng, nay càng rõ hơn.

"Sinh vật thần tính, giống như tu sĩ Uẩn Thần."

"Các tâng Thần Hỏa khác nhau, tựa như cảnh giới khác biệt của Chúa Tể tu sĩ"

"Về phần Thần Đài, chỉ Chuẩn Tiên Đại Đế mới có thể chống lại."

"Còn Chân Thần, đó là đối thủ của Hạ Tiên."

"Trên Chân Thần, trên Hạ Tiên, đó là phương hướng mà cả hai hệ thống Thần và Tiên đều đang theo đuổi, nhưng đáng tiếc... phía trên Chân Thần có con đường, gọi là Thân Chủ."

"Mà trên Hạ Tiên, dường như không có gì cả, tất cả phải tự mình mò mẫm, căn cứ vào bản nguyên khác nhau mà phương hướng cũng bất đồng."

"Năm xưa, Hạ Tiên biến mất cũng là vì tự đi tìm kiếm con đường thăng tiến của bản thân."

"Cũng chính vì vậy, vùng tỉnh không này thuộc về thần linh."

Hứa Thanh hít sâu một hơi và mở mắt ra, chăm chú nhìn vào khối hắc ngọc trước mặt. Khối hắc ngọc này giờ đây càng thêm nhiều vết nứt, cuối cùng âm thâm hóa thành tro bụi, tan biến đi.

"Đáng tiếc, thần quyền Âm mà ta thần tri, có rất nhiều thần linh sở hữu... Đây là một thần quyên cực kỳ phổ biến."

"Mà cùng một thần quyền, người có tư cách sử dụng càng đông, uy lực tương ứng của nó cũng sẽ bị phân tán."

"Nhưng với loại thân quyền phổ biến như vậy, nếu xuất hiện một người duy nhất nắm giữ, vậy thì thần lực của kẻ đó sẽ đáng sợ đến cực điểm”"

Hứa Thanh như đang suy tư, từ từ nhắm mắt lại, toàn bộ tâm thân chìm đắm vào thần quyên thứ năm trên Khư Thổ. Thần nguyên trong cơ thể cũng theo đó cuồn cuộn trào ra, hóa thành một chiếc chùy gõ nhẹ lên. Âm thanh như tiếng chuông ngân vang trong đầu hắn, nhưng lại không truyên ra ngoài thân thể.

Lan truyền ra bên ngoài chỉ là một tầng gợn sóng trong suốt không thể nhận ra. Lấy thân thể Hứa Thanh làm trung tâm, nó nhanh chóng lan tỏa ra bốn phương tám hướng, vượt qua tàn tháp, tràn ra rãnh biển, hướng về phía Cấm Hải vô tận. Chỉ trong chớp mắt đã đạt tới trăm dặm.

(Từ những chương gần đây tác giả dần giải thích và mô tả rõ hơn về biển cấm, cho nên nhóm sẽ cập nhật viết hoa thành Cấm Hải để thể hiện sự đặc thù, danh từ riêng).

Trong phạm vi trăm dặm này, vô số âm thanh bỗng chốc hiện lên trong thần tri của Hứa Thanh. Có tiếng nước chảy, tiếng hung thú gầm thét, tiếng cá vẫy đuôi, tiếng cát sỏi chuyển động theo dòng chảy ngâm... Thậm chí ngay cả bản thân Cấm Hải cũng phát ra âm thanh như hơi thở, quỷ dị mà kéo dài...

Tất cả mọi thứ đều hiện ra trong thần tri của Hứa Thanh, hắn có cảm giác dường như chỉ cần mình muốn thì tất cả âm thanh này đều sẽ bị mình sử dụng. Vì vậy trong chớp mắt tiếp theo, trăm dặm bỗng nhiên yên tĩnh. Tất cả âm thanh đều bị Hứa Thanh trong một niệm cướp đoạt, đưa ra ngoài trăm dặm. Mượn sức của chúng để tiếp tục lan truyền gợn sóng đó.

Năm trăm dặm, một nghìn dặm... Cứ lặp lại như vậy.

Hứa Thanh giống như một đứa trẻ vừa có được món đồ chơi mới, không ngừng thử nghiệm đủ kiểu cách chơi, cũng đang thử thách giới hạn của bản thân.

Cứ thế, thời gian cứ thế trôi qua.

Không biết bao lâu đã trôi qua, gợn sóng tỏa ra từ người Hứa Thanh, cũng dưới sự thúc đẩy lần này, lan tràn vô tận. Sớm đã vượt ra ngoài phạm vi hồn thức trước đây của hắn.

Trong khoảng thời gian này, vô số hải thú, rất nhiều sinh vật thần tính ẩn nấp dưới đáy biển, thậm chí một vài con thuyền trên mặt biển đều hiện lên trong tâm trí Hứa Thanh, nhưng tất cả chúng đều không hề có chút phát hiện nào. Hứa Thanh cũng không dừng lại trên người chúng.

Tiếp tục lan tràn.
Bình Luận (0)
Comment