Người dịch: Whistle
“So với các đại quý tộc phương bắc thì các đại quý tộc phương nam càng am hiểu ẩn giấu thực lực hơn. Trong những cuộc chiến tranh lần trước, thoạt nhìn thì giống như bọn họ đều đã dốc hết toàn lực, nhưng trên thực tế lại không có người biết bọn họ đã ẩn giấu bao nhiêu thực lực.”
“Ví dụ như gia tộc Lưu Phong, tất cả mọi người đều nghĩ rằng sau khi toàn quân bị diệt, gia tộc Lưu Phong bị tổn thương nguyên khí nặng nề, dù có muốn gượng cũng không dậy nổi, nhưng mà phần thực lực còn lại của họ lại có thể bảo toàn được phần lớn lợi ích của bản thân.”
“Nếu như không phải vì ảnh hưởng chính trị quá ác liệt, cần cho mọi người một lời giải thích, sợ là Công tước Lưu Phong sẽ không nhường ra vị trí Tổng đốc.”
“Trên danh nghĩa thì bọn họ đã bị suy sụp thành một nhà trung đẳng quý tộc, nhưng thực lực tổng thể của gia tộc Lưu Phong vẫn là số một ở tỉnh Phong Vân.”
“Tình huống của gia tộc Dalton cũng không khác mấy, vốn cho rằng sau chiến tranh thì gia tộc Koslow sẽ tiến hành khiêu chiến bọn hắn, nhưng nào ngờ là chẳng có chuyện gì xảy ra.”
“Với thủ đoạn của Bá tước Hudson mà cũng phải chọn cách yên lặng, điều này đủ để chứng minh sức mạnh của gia tộc Dalton.”
“Trên danh nghĩa thì thực lực quân sự của những đại quý tộc phương nam này thua xa những gia tộc phương bắc, nhưng trên thực tế thì mức độ chênh lệch chưa chắc sẽ xa như trong suy đoán của chúng ta."
Không phải là vì các quý tộc Bắc Cương trung thực, chỉ là do bị thú nhân đánh đập trong một thời gian dài, nên không thể nào che giấu thực lực được.
So ra thì các đại quý tộc phương nam lại khác. Trong nhiều cuộc chiến tranh trước đó, bọn họ đều chỉ đóng vai người tiếp viện, che giấu càng nhiều thực lực sẽ càng có lợi cho gia tộc.
Nếu chỉ đơn thuần là tính toán thực lực quân sự ở mặt ngoài, thực lực của gia tộc Dalton chỉ bằng một phần ba thực lực của gia tộc yếu nhất trong Ngũ đại gia tộc Bắc Cương, còn gia tộc Lưu Phong thì chỉ bằng một nửa gia tộc yếu nhất trong Ngũ đại gia tộc Bắc Cương
Tuy nhiên, nếu xét theo biểu hiện của hai đại gia tộc thì bọn họ không thể nào chỉ có chút ít lực lượng này.
Sau khi toàn bộ quân đội ở bên ngoài đều bị tổn thất hầu như không còn mà cũng có thể ngay lập tức khôi phục. Cho dù sức chiến đấu bị giảm sút, nhưng cũng đủ để chứng nhận là căn cơ của hai gia tộc này rất vững chắc.
Đứng trên lập trường của Vương quốc, các đại quý tộc trong nước có thực lực hùng hậu chính là chuyện tốt.
Nhưng đối với một vị Quốc vương thì chuyện này chưa hẳn. Không có vị quân chủ nào thích thuộc hạ của mình ẩn giấu thực lực, việc che giấu này thường có nghĩa là họ không thể nào kiểm soát được.
"Tể tướng yên tâm, ta cũng không phải người có bụng dạ hẹp hòi. Bọn họ có lực lượng ngăn cản cuộc xâm lược của Vương quốc Hessen, đối với Vương quốc thì đây cũng là một chuyện tốt.”
“Chuyện trú quân này không cần phải nhắc lại nữa. Trọng tâm chiến lược sau này của Vương quốc là nghỉ ngơi lấy lại sức, khôi phục nguyên khí.”
“Ngoài 7 tỉnh thành phương bắc mới được thu hồi là cần thời gian phát triển, không thể bắt buộc ra, những tỉnh thành còn lại nhất định phải phải bổ sung đầy đủ tư quân quý tộc trong vòng ba năm.”
“Đặc biệt là những tỉnh thành ở biên giới, phải thúc giục bọn hắn mở rộng quân đội và chuẩn bị cho chiến tranh. Bộ Quân sự nhất định phải hết sức chú ý đến phương diện này, phải đảm bảo rằng mọi người đều đã sẵn sàng chiến tranh bất cứ lúc nào."
Caesar IV bình tĩnh nói.
Hiển nhiên, ngoài miệng thì nói không thèm để ý, nhưng trong lòng Caesar IV lại không thật sự rộng lượng đến vậy. TQua nội dung câu chữ cũng có thể thấy được, y đang dùng danh nghĩa "Vì muốn tốt cho ngươi để làm cho người ta buồn nôn" .
Mở rộng quân đội và chuẩn bị cho chiến tranh tuy đơn giản, nhưng cũng cần phải có tiền. Quân đội tư nhân chính thức của quý tộc khác với nông nô binh phục dịch không ràng buộc, bọn họ cần được phát quân lương.
Dù có tiết kiệm thế nào thì cũng phải để người ta có thể nuôi sống gia đình. Nếu không những tên Kỵ sĩ lang thang kia cũng sẽ không tới nương tựa.
Đối với các đại quý tộc mà nói, việc khôi phục chế độ tư quân chỉ là chuyện nhỏ. Chế độ ban đầu mà bọn họ xây dựng đều còn đủ, chỉ khác nhau ở chỗ sức chiến đấu bị giảm sút mà thôi.
Người gặp vấn đề thực sự chính là đám tiểu quý tộc. Về mặt lý thuyết thì bọn họ chỉ cần nghỉ ngơi hai năm là có thể hồi phục.
Nhưng tiếc là trong thời gian hai năm tới, bọn họ còn phải gánh thêm một khoản thuế trả nợ nữa. Nếu chia khoản thuế trả nợ này ra bình quân đầu người thì cũng không tính là quá nhiều, nhưng mà thuế trả nợ chỉ thu kim tệ, không thể dùng hiện vật để quy đổi.
Đối với các quý tộc ở những khu vực có giao thông thuận tiện và thương mại phát triển thì không có nhiều áp lực, chỉ cần mang sản phẩm trong lãnh địa ra đổi thành kim tệ là được.
Nhưng đối với các quý tộc ở những khu vực có giao thông bế tắc, vị trí vắng vẻ, thiếu phương pháp để đổi hiện vật thành kim tệ mà nói, đây chính là một chuyện phiền phức lớn. Nếu là một đại quý tộc thì vấn đề sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Cuộc sống của mọi người vốn đã không dễ chịu rồi, làm gì còn dư lực để tăng cường quân bị và chuẩn bị chiến đấu nữa! Vương quốc không đề cập tới vấn đề này còn tốt, nhưng nếu thúc giục, tăng giá hết tầng này đến lớp khác thì đó chính là một gánh vác nặng nề.
. . .
Quận Huyết Nguyệt.
"Ma thú đang tụ tập ở trong Hắc Thạch sơn mạch, các ngươi có chắc là mình không nhìn lầm không?"
Tổng đốc Pierce hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong những ngày gần đây, số lượng các vụ Ma thú tập kích đội thi công xảy ra càng ngày càng nhiều, nhằm làm rõ tình trạng này, lão ta chỉ đành phái cao thủ xâm nhập vào trong Hắc Thạch sơn mạch để dò xét tình hình.