Người dịch: Whistle
Đừng thấy tám vị Kỵ sĩ rất nhiều, nếu như so với đám “tinh binh” được “Thần cung kỵ sĩ” huấn luyện, mọi người vẫn tình nguyện đi gây chuyện với tám tên Kỵ sĩ.
Đánh không lại thì còn có thể chạy, nhưng nếu như gặp được “Thần cung kỵ sĩ”, có lẽ còn chưa áp sát thì đã bị bắn nằm xuống rồi.
Đều đã nói đến mức độ này, Hudson đương nhiên là sẽ không có ý kiến. Hưởng thụ phúc lợi mà gia tộc mang lại thì đương nhiên cũng phải gánh vác nghĩa vụ tương ứng.
Giúp đỡ lẫn nhau chính là nguyên nhân mà gia tộc Koslow có thể duy trì được, bây giờ có đồng tộc cần giúp đỡ, đương nhiên là mọi người sẽ không thể ngồi xem mà không để ý tới.
Gia tộc cử nhiều người như vậy tới đây rõ ràng không phải là vì đề phòng đám quý tộc ở tỉnh Đông Nam. Tất cả mọi người đều lăn lộn trong một vòng tròn, tổ tông thông gia cũng để lại một chút tình hương hỏa, sẽ không dễ dàng phá hủy quy tắc trò chơi.
Lợi ích là nhất thời, danh tiếng mới là vĩnh viễn. Muốn lăn lộn trong cái vòng tròn nhỏ này thì nhất định phải chú ý tướng ăn.
Mọi người có thể âm thầm bày mưu nghĩ kế, từ từ chờ đợi đối phương suy sụp, thậm chí là tuyệt tự, nhưng lại không thể đích thân đi hạ độc thủ.
Chỉ có những kẻ không bị quy tắc của vòng tròn này ràng buộc mới có thể phá hoại quy tắc mà không hề kiêng kỵ. Chỉ cần không xúc phạm tới những điều cấm kỵ, cho dù là tướng ăn khó coi một chút, trong lòng mọi người cũng có khả năng tiếp nhận.
Người ngoài vốn phải chịu xa lánh, cho dù là bọn họ đã trả giá nhiều hơn. Biện pháp tốt nhất để được mọi người tán thành vẫn là phải dựa vào nắm đấm, sau khi đánh phục tất cả mọi người thì vấn đề xa lánh sẽ không còn tồn tại nữa.
......
Nhìn thấy đội xe chứa đầy vật liệu, Hudson cảm thấy rất vui vẻ. Đây còn là kết quả của việc đã xử lý xong một lượng lớn vật liệu cũ, nếu không thì trăm chiếc xe ngựa này sẽ không thể nào đựng được hết.
“Chiến tranh thay đổi vận mệnh”, đây chính là bức chân dung khắc họa chân thực nhất về lục địa Aslante. Chỉ là một trận chiến bình loạn đã làm cho Hudson từ một vị sắp lưu lạc Kỵ sĩ biến thành một vị Nam tước đất phong tôn quý.
Khi xuất phát là thương trúc, lá chắn trúc, bây giờ đều đã đổi thành đại đao trường mâu, binh sĩ cầm chiến chùy, chiến phủ cũng không phải số ít, rất nhiều người còn đeo một cây cung.
Từ lúc đầu chỉ có năm trăm nông nô binh đã biến thành một đội quân dày dặn kinh nghiệm với sáu trăm ba mươi bảy người. Chỉ là nhìn từ xa thôi cũng làm cho người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng rồi.
Điểm giống nhau duy nhất chính là: Đội ngũ này vẫn còn giữ truyền thống tốc độ như rùa bò, không hề có chút khí phách phóng ngựa lao nhanh nào.
Đội ngũ lắc lư tiến về phía trước, Hudson vừa ngồi trên xe vuốt ve gấu con, vừa thưởng thức những âm thanh “kẽo kẹt, kẽo kẹt” mà xe ngựa phát ra trong quá trình di chuyển.
Đường thì vẫn gập ghềnh như ngày nào, vì đảm bảo cho đoàn xe đi qua thuận lợi, thỉnh thoảng còn phải dừng lại để san phẳng con đường, nhưng những khúc nhạc dạo ngắn này cũng không hề ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Hudson.
Sống trong vài tháng sợ hãi, cuối cùng hắn cũng có được một mảnh địa bàn của riêng mình, bây giờ Hudson nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt.
“Mau cút!”
“Đám ngu xuẩn các ngươi, cầm mấy cây gỗ mục mà cũng dám học người ta ăn cướp. Nếu như đụng phải Hudson lão gia vĩ đại thì nhất định phải......”
Nghe những tiếng nói từ phía trước phát ra, Hudson tràn đầy lửa giận bước xuống xe ngựa, lại còn có người dám đến cướp hắn, quả thực là đang coi thường đao của hắn không sắc bén mà.
Vừa bước xuống xe ngựa, Hudson mới phát hiện được không thích hợp. Cái gọi là ăn cướp quả thực chỉ là một trò cười, thay vì nói là giặc cướp, không bằng nói là nạn dân sẽ càng thích hợp hơn.
Các binh sĩ chỉ lấy quở mắng làm chủ, không có trực tiếp đại khai sát giới, chủ yếu là trong đám người cản đường này đa số là người già và trẻ em, thanh niên trai tráng đã lác đác không có mấy, thật sự không giống như thổ phỉ. “Tom, có chuyện gì vậy?”
“Bọn họ là ai?”
“Tại sao lại ngăn cản đội xe?”
Hudson liên tiếp hỏi liền 3 câu, Tom đang muốn trả lời, đám người đối diện đã mở miệng nói trước: “Hudson lão gia tôn kính, chúng tôi đều là dân trong lãnh địa của Tử tước Alphonse.”
“Bất hạnh gặp hoạ chiến tranh, bị cướp hết lương thực, bây giờ lại không tìm thấy lãnh chúa đại nhân, cho nên......”
“Đủ rồi, ta biết những chuyện mà ngươi muốn hỏi rồi! Tử tước Alphonse đã bất hạnh gặp nạn, cả gia đình đều chết trong tay phản quân”.
“Lãnh chúa mới là người đến từ phương bắc, nhanh thì qua một tháng nữa sẽ đến, chậm nhất cũng sẽ không quá 3 tháng, đến lúc đó sẽ có người an bài các ngươi.”
Hudson ra vẻ sao cũng được nói.
Cả nhà Tử tước Alphonse gặp nạn là thật, nhưng mấy câu sau đều toàn là bịa chuyện. Quý tộc phương bắc khi nào mới đến thì làm sao một tiểu nhân vật như hắn có thể biết được.
Quý tộc không chỉ đại diện cho vinh quang, mà còn phải gánh vác trách nhiệm. Không giống với những nhân viên nhàn tản có thể nhậm chức bất kỳ lúc nào như bọn hắn, nhưng quý tộc đang nhậm chức nơi biên cương dù rằng thu được đất phong thì cũng phải bàn giao mọi chuyện cho người đến sau thì mới có thể rời đi.
Nếu là chiến loạn xung đột bùng nổ thì còn thảm hơn. Có thể còn sống rời đi hay không cũng là một ẩn số.
Cho dù là con em đại gia tộc thì cũng không thể bỏ trốn trong lúc xảy ra chiến tranh.
Bất ngờ nghe tin dữ, đám người nhanh chóng cảm thấy bối rối, người nào người nấy mặt xám như tro, giống như trời sập vậy, trong đó có hai ông già còn trực tiếp ngất đi.
Từ trước tới giờ bọn hắn đều dựa vào Tử tước Alphonse để sinh tồn, căn bản không có nghĩ sẽ rời bỏ lãnh chúa tự mình sinh sống.
Về cơ bản thì nông nô không có tài sản riêng, tất cả công cụ sản xuất đều là của quý tộc lão gia. Tương đương với việc ăn ở, sinh lão bệnh tử cũng đều do quý tộc lão gia gánh chịu.