Người dịch: Whistle
Lương thực và tài vật của quý tộc lão gia đều đã bị người ta cướp đoạt, đám người này có thể cầm cự được đến bây giờ đều là nhờ vào rau dại, sợi cỏ, vỏ cây mới miễn cưỡng sống qua ngày.
Đừng nói là 3 tháng, cho dù là một tháng thì bọn họ cũng sẽ không chịu đựng được. Chờ lãnh chúa mới đến thì chắc là muốn nhặt xác cho bọn hắn đều sẽ khó khăn.
Thấy mọi người không ngừng khóc sướt mướt, người vừa mới mất điểm trước mặt Hudson là Tom bèn vội vàng tiến lên khiển trách: “Hudson lão gia nhân từ đều đã trả lời các ngươi rồi, còn không mau nhường đường đi!”
Có lẽ là vì bị những ánh đao lấp lóe chấn nhiếp, hoặc có lẽ là vì sự e ngại đối với quý tộc, nên đám người liền mang theo ông lão đã bị hôn mê vì sợ hãi lui ra nhường đường.
Sau khi xác định là không phải dư nghiệt phản quân, Hudson lão gia nhân từ liền cảm thấy đồng tình, bèn đại lượng nói: “Nể tình lòng trung thành của các ngươi dành cho Tử tước Alphonse, bổn lão gia sẽ không so đo với các ngươi.”
“Tom, lấy cho mỗi người bọn hắn một pound bánh mì. Có thể sống được hay không đều phải xem vận mệnh của các ngươi.”
“Thôi, ai bảo ta tốt bụng đây! Muốn đi theo thì có thể bám theo đội xe của ta! Miễn là còn sống đến được lãnh địa của ta thì ta sẽ thu nhận các ngươi làm dân trong thuộc địa.”
Hudson nói xong liền bước lên xe ngựa mà không thèm ngoái đầu nhìn lại. Quý tộc phải có bộ dáng của quý tộc, đối với nông nô mà chơi chiêu hiền đãi sĩ thì chỉ dọa sợ người ta thôi.
Mặc dù hắn rất muốn thu đám sức lao động thấp kém này, nhưng vẫn phải thể hiện ra phong thái cao cao tại thượng của một quý tộc.
Giao lại quyền lựa chọn cho đám nạn dân, cho dù có truyền ra ngoài thì người ta cũng chỉ nói hắn nhân từ, mà không phải mắng hắn cướp đoạt dân trong thuộc địa của người khác.
Những người này cũng lấy thân phận nạn dân rời đi, cho dù là lãnh chúa mới đến thì cũng không thể làm được gì trong vấn đề này.
Lại ngồi lên trên xe ngựa, Hudson liền bắt đầu trầm tư. Chiến loạn làm cho nhân khẩu của hai quận này giảm bớt trên phạm vi lớn, nhưng cuối cùng cũng sẽ có người may mắn nhặt về một cái mạng.
Dân trong thuộc địa của những quý tộc bản địa thì không thể đụng vào, nhưng dân trong thuộc địa của đám người ngoài kia thì có thể. Chỉ cần lừa gạt người tới lãnh địa của hắn thì chính là dân của hắn.
Mặc dù trong đám người này có rất ít thanh niên trai tráng, đại đa số đều là phụ nữ và trẻ em, nhưng chung quy cũng là sức lao động.
Đào quáng thì hơi miễn cưỡng một chút, nhưng mà đi theo nhóm lửa nấu cơm, làm việc vặt trồng trọt thì lại không thành vấn đề.
Nhất là những người phụ nữ đang trong độ tuổi kết hôn còn có thể tác hợp cho những lính còn độc thân trong quân của mình, ổn định quân tâm.
Hudson vừa quyết định liền lập tức gọi người hầu Kỵ sĩ của mình tới, giao cho người này nhiệm vụ lừa gạt đám sức lao đọng kia.
Loại việc cần đến kỹ thuật này, chỉ có những thiếu niên đi theo hắn học tập mấy tháng mới làm được. Còn lại đều là đại đầu binh, sai bọn hắn ra trận giết địch thì tạm được, cổ động nhân tâm thật sự là làm khó bọn hắn.
Đây cũng là quả mà Hudson tự mình trồng xuống. Trước đó khi xuất phát, vì để dễ chỉ huy, nên hắn đã cố ý lựa ra một đám binh sĩ thật thà từ trong lãnh địa của cha hắn.
Đúng là khi ở trên chiến trường thì biểu hiện của đám người này không tệ. Hudson nói cái gì thì chính là cái đó, không có suy nghĩ của mình, rất dễ quản lý.
Trong một hoàn cảnh như vậy, đám nông nô binh gia nhập sau này cũng bị ảnh hưởng. Nhất là sau khi Hudson ban hành tội liên đới, sau đó lại chặt mấy tên không làm cho người ta bớt lo để lập uy, dù là người có ý tưởng cũng sẽ bị ép đến không còn.
Hudson vẫn luôn vội vàng đánh trận, không có quan tâm tới nghĩ nhiều như vậy. Đến tận bây giờ thì hắn mới phát hiện là trong tay mình không có nhân tài.
Đào người?
Ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên thì đã bị hắn quả quyết dập tắt. Đào được thì chỉ toàn là mấy người không có năng lực, người có năng lực thì hắn lại không có đủ tiền để trả.
Không riêng gì Hudson thiếu nhân tài, gần như tất cả tiểu quý tộc đều gặp phải tình cảnh thiếu thốn nhân tài này.
Tri thức bị lũng đoạn, làm cho nhân tài đều tập trung trong xa x hội thượng lưu. Tất cả mọi người đều là quý tộc, chỉ với một chút lợi ích thì làm sao có thể đào được.
Cầu viện tộc nhân?
Suy nghĩ một chút thì hắn liền từ bỏ, là người trưởng thành, hẳn biết là trên thế giới này không bữa cơm nào là miễn phí.
Anh em ruột còn phải tính rõ ràng, huống chi chỉ là tộc nhân.
Hai tên xui xẻo ở quận Ryton chính là ví dụ, đúng là bây giờ đang nhận được tất cả các mạch trợ giúp, nhưng tương lai cũng phải trả lại rất nhiều nhân tình.
Cho dù là thế hệ của bọn hắn không trả được, vậy thì chờ tới khi đời con cháu của bọn hắn trưởng thành rồi tiếp tục trả. Vạn nhất xảy ra ngoài ý muốn, vậy thì sẽ do người thừa kế của bọn hắn trả.
Khác thì không nói, vương quốc cổ vũ trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ, cho nên rất chiếu cố cho những quý tộc chết trận, cố ý gia tăng hạn ngạch hối đoái sinh mệnh nguyên dịch, có lẽ bây giờ cũng đã thanh toán xong tiền công rồi.
Có qua có lại, trả giá và hồi báo là ngang nhau, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà gia tộc Koslow phân tán có khả năng duy trì được lực hướng tâm lâu như vậy.
Không muốn nợ nhiều nhân tình thì cũng đừng dễ dàng mở miệng cầu xin người khác, nếu không sẽ không có bạn.
Đại quý tộc còn có thể họa bánh vẽ cho thủ hạ, nhưng Hudson lại ngay cả tư cách vẽ cũng không có. Không cho được thứ mà người ta mong muốn nhất, vậy thì cũng chỉ có thể dựa vào tiền.
Chỉ cần có tiền thì sẽ có nhân tài. Trong số dân tự do sống trong đại thành thị có một nhóm người tài có thể thuê được bằng tiền.