Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 105 - Chương 105 - Khẩu Phần Lương Thực

Chương 105 - Khẩu Phần Lương Thực
Chương 105 - Khẩu Phần Lương Thực

Người dịch: Whistle

Đáng tiếc là những nhân tài được thuê bằng tiền này bình thường đều chỉ làm công ngắn hạn, phàm là có cơ hội tốt hơn liền sẽ rời đi.

Ở trong đó cũng có không ít người vì lợi ích mà bán đứng chủ nhân, độ trung thành thật sự rất đáng lo.

Là một người vừa mới khởi nghiệp, Hudson cảm thấy độ trung thành vẫn quan trọng hơn hơn tài năng một chút.

Ở trong một thế giới hòa bình giống như kiếp trước, bị thủ hạ phản bội thì cùng lắm là thiệt hại một ít tiền tài; nhưng ở trên đại Aslante này, bị thủ hạ phản bội là phải trả giá bằng cả sinh mệnh.

Trước khi có được năng lực chống cự nguy hiểm, Hudson không có ý định mạo hiểm. Không có nhân tài thì hắn có thể tự mình bồi dưỡng.

Dù sao lãnh địa của mình cũng chỉ là một Nam tước lĩnh, còn được thống trị bằng chế độ phong kiến nguyên thủy nhất, sẽ xảy ra nhiều chuyện loại thất bát tao như vậy, chịu khó một chút thì bản thân mình cũng có thể giải quyết được.

......

Dưới sự thao túng của Hudson, những chuyện phát sinh ở thượng tầng rất nhanh liền được truyền đến tai của đám nạn dân. Chẳng qua chi tiết cụ thể thì đã xảy ra một chút biến hóa không biết từ nơi nào.

Vốn là quý tộc phương bắc tới nhậm chức, nay đã biến thành lãnh chúa mới muốn mang bọn hắn đi Bắc Cương, làm hàng xóm với đám thú nhân tàn nhẫn kia.

Nhờ vào vương quốc Alpha tuyên truyền, trong suy nghĩ của dân chúng bình thường, thú nhân đó chính là sinh vật còn đáng sợ hơn ma quỷ, trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng.

Vào những lúc thế này liền sẽ có “nạn dân” thông minh đứng ra đề nghị rời khỏi lãnh địa cũ, đi nhờ vả một vị lãnh chúa nhân từ.

Dù sao cả nhà của lãnh chúa cũ đã chết hết rồi, lãnh chúa mới vẫn chưa tiếp nhận sự thần phục của bọn họ, rời đi cũng không tính là phản bội.

Đội xe có tốc độ như rùa bò này liền hấp dẫn đám nạn dân dọc đường đuổi theo. Không vì nguyên nhân khác, chỉ vì Hudson lão gia nhân từ phát thóc .

Mỗi khi đến giờ cơm đều đúng hạn phát đồ ăn. Mặc dù chỉ có thể miễn cưỡng ăn no bảy tám phần, nhưng cũng đủ làm cho bọn hắn quyết tâm đuổi theo.

Hơn một trăm dặm lộ trình, Hudson kéo gần nửa tháng mới đến được đất phong.

Từ lúc xuất phát đội ngũ có hơn sáu trăm người, sau đó lớn mạnh đến bây giờ là hơn ba ngàn người, tăng hơn hai ngàn bốn trăm người chính là thu hoạch của chuyến đi này.

Đáng tiếc là thanh niên trai tráng hơi ít, cho dù có tăng thêm mấy đứa nhóc 14-15, mấy ông chú dưới 40 thì cũng chỉ có chưa tới tám trăm người.

Còn lại đều là người già và trẻ em có cơ thể tương đối tốt, nhưng người có thể chất yếu không phải bị đào thải trong nạn đói lúc trước thì cũng đã ngã xuống trên đường đi.

Đương nhiên, từ “già” này được định nghĩa theo tiêu chuẩn của đại lục Aslante, sau ba mươi tuổi là trung niên, hơn 40 tuổi chính là người già.

Nếu mà sống đến 80-100 tuổi thì chỉ có thể là ở trong nhà quý tộc. Hoàn cảnh sinh tồn của nông nô rất ác liệt, có thể sống qua sáu mươi tuổi đều đã rất hiếm thấy rồi.

Trước mặt tai họa, loài người rất yếu ớt. Cho dù Hudson cố gắng giảm tốc độ thì vẫn có không ít người không thể theo đến cùng.

Có thể cứu được nhiều người như vậy đã xem như rất tốt rồi. Nếu như Hudson không can dự, chờ lãnh chúa mới đến, sợ là không tới một nửa số người này có thể còn sống.

Sắp xếp rất đơn giản, chỉ cần chia cho bọn họ một mảnh đất là đám nông nô này sẽ tự động thủ xây nhà. Tất cả mọi người vô cùng tự giác, mấy việc cỏn con này còn không cần Hudson lão gia phải lo lắng.

Sao khi khảo sát một lần, Hudson liền lấy quặng mỏ làm trung tâm, quy hoạch ra năm khu dân cư ở xung quanh. Cơ bản đều là những địa điểm cũ lúc đầu, chỉ cần chia cho nạn dân một phần liền xem như đại công cáo thành.

Cái giá phải trả chính là lương thảo đã giảm bớt bốn mươi xe, đây đã là kết quả mà hắn cố gắng tiết kiệm rồi, nếu như cho ăn uống không kiểm soát thì sợ là sẽ tiêu tốn nhiều hơn nữa.

Hắn chỉ đành phải tiếp tục phái người trở lại thành Dadir vận lương. Nếu không chỉ với một ít lương thực này, cùng lắm chỉ chịu được hai mươi ngày.

Hơn ba ngàn cái miệng, coi như có tiết kiệm thế nào thì mỗi ngày ít nhất cũng phải tiêu hao hai ba ngàn pound lương thực.

Không cần vội vàng lên đường, lại không cần phải lao động quá nặng nhọc, nông nô bình thường ăn sáu phần no bụng là đủ. Lương thực không đủ liền bỏ thêm rau dại, lá cây, rễ cỏ, nhưng binh sĩ lại không thể bị đói.

Thật vất vả mới tích lũy được lão binh, Hudson không muốn bởi vì không đủ dinh dưỡng mà mất đi đội quân này.

Huống chi, là công thần thì ít nhiều gì cũng phải cho ưu đãi nhất định nha? Quân lương thì không có tiền phát, nếu như ngay cả cơm cũng ăn không no, sau này còn ai dám bán mạng cho Hudson lão gia nữa?

Cho dù trong cuộc chiến trước đó cũng thu hoạch được không ít lương thực, nhưng có nhiều cái mồm đang đợi ăn cơm như vậy, Hudson cũng cảm thấy rất áp lực.

Hơi tính toán một chút, dựa theo sức ăn bây giờ, hắn phát hiện rằng lương thực trong tay mình cùng lắm chỉ có thể cầm cự được hai ba tháng.

Hơn nữa đa phần những lương thực kia đều nằm trong thành Dadir, hắn thuê một gia tộc Kỵ sĩ trông chừng giúp, muốn chở tới đây cũng là một chuyện phiền toái.

Bởi vì xe ngựa có hạn, nên ít nhất phải chạy hai chuyến mới chở hết. Mặc dù chiến tranh đã kết thúc, nhưng cũng có không ít người đang ở trong rừng làm cướp. Vì lý do an toàn, vẫn phải phái quân đội đi hộ tống mới được.

“Truyền lệnh xuống, sau này trong lãnh địa sẽ thi hành hệ thống phân phối khẩu phần lương thực theo kế hoạch cho cư dân, mỗi ngày nhất định phải dựa theo tiêu chuẩn để thi hành. Jill ngươi phụ trách việc phát lương thực mỗi ngày, ta sẽ đến kiểm tra bất kỳ lúc nào.”

Bình Luận (0)
Comment