Người dịch: Whistle
“Nhìn từ hải đồ thì nơi này hẳn là một tỉnh duyên hải nằm ở vùng Đông Nam của Vương quốc Alpha. Ta nhớ hình như vùng biển này nằm trong tầm kiểm soát của gia tộc Dalton, thực lực của bọn họ không yếu, không nên gây chuyện ở chỗ này!"
Trong khi nói chuyện, tên đảo chủ trung niên còn nhìn sang mấy chiếc thuyền buôn ở sau lưng rồi lặng lẽ thở dài một tiếng.
Hiển nhiên, việc mang theo các tiểu đệ dốc hết toàn bộ lực lượng trong chuyến hành trình này cũng không phải là chuyện ông ta cam tâm tình nguyện.
Suy cho cùng, nếu như chuyện một tên thủ lĩnh hải tặc nhớ đến "món nợ ân tình" mà truyền ra ngoài thì sẽ làm cho người trong vòng cười sái quai hàm.
Chỉ cần nhìn vào đội ngũ là biết, một tên thủ lĩnh hải tặc có thể sở hữu được một phần sản nghiệp như vậy chắc chắn không phải là hạng người lương thiện gì.
Nhưng có buộc ông ta cúi đầu, lại còn bỏ mặc "chuyện làm ăn" để từ hải vực trung bộ đi thẳng ra bắc bộ, đây tuyệt đối không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Tiếc là nội dung trong cuộc đối thoại của hai người này quá ít, dựa vào những nội dung này, Hudson chỉ có thể suy đoán rằng: Bọn chúng đang nhận một công việc phỏng tay.
Có lẽ ở trong khoang thuyền sẽ có lời giải cho bí ẩn khiến tên thủ lĩnh hải tặc phải kiêng kỵ như vậy. Nhưng vì an toàn lý do, Hudson vẫn không dám ngang nhiên chạy vào xem xét.
Ma pháp ẩn giấu của hắn dù có lợi hại đến đâu cũng có cực hạn. Hắn đã mơ hồ phát hiện ra trong đội tàu này có cao thủ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một chuyện rất không bình thường. Cường giả đều có ngạo khí của mình, cho dù chạy đi làm hải tặc thì cũng sẽ trở thành thủ lĩnh hải tặc.
Ngay cả chư hầu một phương như Hudson cũng không thể chiêu mộ được loại cao thủ này, vậy thì dựa vào cái gì phải đi theo một tên thủ lĩnh hải tặc lăn lộn chứ?
Không phải là tiểu đệ, vậy thì khả năng cao là người này đang ở sau lưng thao túng nhóm hải tặc này.
Nếu như là trong thời kỳ bình thường, chỉ cần là chuyện không có liên quan gì đến bản thân thì Hudson sẽ không xen vào chuyện bao đồng, nhưng thế cục hiện giờ quá rối ren.
Mấy ngàn hải tặc chạy tới phương bắc, uy hiếp đến sự an toàn hải vực của Vương quốc thì không nói, còn gây ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của Hudson lão gia nữa.
"Maxim, đánh dấu Ma pháp lên người bọn chúng. Nhớ là làm bí mật một chút, đừng để bị người ta phát hiện."
Hudson lập tức phân phó nói.
Cứ tiếp tục bám theo như vậy cũng không có ý nghĩa gì. Nếu không biết được mục đích của đám hải tặc này thì sẽ không biết bọn chúng muốn lênh đênh trên biển bao nhiêu ngày nữa, Hudson không có thời gian để chơi trò lênh đênh trên biển với bọn chúng.
Nên hắn liền quyết định đánh dấu, chờ sau khi bọn chúng dừng lại rồi mới hành động. Trong thâm tâm hắn đã bắt đầu nảy sinh ra một kế hoạch mới.
Hành động lén la lén lút, lại còn phải lôi kéo hải tặc làm yểm hộ, khả năng cao là chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Không biết được mục đích của những kẻ này cũng không sao, chỉ cần tiết lộ hành của bọn chúng là sẽ làm cho kế hoạch của bọn chúng thất bại rồi.
Sau đó sẽ tới lượt gia tộc Dalton ra sân, đả kích hải tặc chính là nghĩa vụ của mỗi một nhà quý tộc.
Không chào hỏi tiếng nào đã chạy tới địa bàn của người ta hoạt động, nếu như gia tộc Dalton không phản ứng thì làm sao có thể tiếp tục trở thành bá chủ vùng duyên hải Đông Nam này nữa?
Hudson lấy Lưu Ảnh Thạch ra ghi lại cảnh tượng hoạt động của thuyền hải tặc, đến khi nhập cảng Hansen, hắn bèn chọn một tên sĩ quan có ý chí không kiên định để thi triển Ma pháp mê hồn.
"Hải tặc xuất hiện ở vùng duyên hải Đông Nam, cơ hội lập công đến rồi, ngươi lập tức mang theo thuộc hạ đi truy bắt bọn chúng.
“Tin tức. . ."
Sau khi làm xong chuyện tốt, Hudson liền lập tức rời đi. Vì có thể đả kích được lũ hải tặc hung hăng ngang ngược này, hắn đã phí hết toàn bộ tâm tư.
Mặc kệ là lộ nhân mã nào, chỉ cần song phương ra tay đánh nhau, vậy thì dù có muốn thu tay lại cũng không được.
. . .
"Bá tước đại nhân, Vương đô lại gửi tin tức tới hối thúc ngài qua đó!"
Tom nhỏ giọng nhắc nhở.
Trong những ngày gần đây, Sơn Địa Lĩnh đã nhận được rất nhiều bức thư đến từ Vương đô, toàn bộ đều là kêu Hudson nhanh chóng tới Vương đô chủ trì quân vụ.
"Hồi âm nói với Vương đô là đợi khi ta hết bận sẽ qua liền!"
Hudson mặt không đổi sắc nói.
Cái cớ này hắn đã dùng rất nhiều lần rồi. Một mặt là chuyện trong lãnh địa rất nhiều, một mặt là vì vấn đề quyền lực.
Trên danh nghĩa thì hắn là Tổng chỉ huy điều động chiến lược lần này, nhưng đến khâu quyền lực cụ thể lại không được nói rõ ràng.
Ngay cả bộ Tổng chỉ huy điều động chiến lược này cũng là một cơ cấu mới được thành lập, cấp bậc hành chính còn chưa được xác định.
Rốt cuộc là nó trực thuộc Quốc vương hay là nằm dưới trướng của Bộ Quân vụ, hoặc là chỉ cần chịu trách nhiệm với Hội nghị quý tộc, những chi tiết này đều chưa được quy định rõ ràng.
Hudson cũng hiểu được tại sao Caesar lại làm như vậy. Suy cho cùng thì việc từ bỏ quyền lực rất dễ, nhưng muốn thu hồi thì lại vô cùng khó.
Nếu như quyền lực của bộ Tổng chỉ huy điều động chiến lược này quá lớn, một khi đến thời chiến, mọi thứ được chuyển sang hệ thống kinh tế thời chiến, không chừng người làm Quốc vương như y sẽ trở thành bù nhìn.
Những chuyện tương tự cũng không phải chưa từng xảy ra trong lịch sử. Nếu như Hudson ngồi trên vị trí của Caesar IV, hắn cũng sẽ không tùy tiện từ bỏ quyền lực.
Ngay cả khi cần Tổng chỉ huy điều động chiến lược làm việc thì cũng sẽ hạn chế chức quyền của cơ cấu lâm thời này, ít nhất là phải giữ lại được thủ đoạn ngăn chặn thiết yếu.