Làm như vậy đúng là rất công bằng đối với các chủng tộc.
Các tộc trong liên quân đều phái binh theo tỷ lệ, nếu như đồng thời bị thiệt hại trên chiến trường, mỗi chủng tộc đều chịu thiệt.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là làm vậy sẽ không công bằng với một số quan binh ở tiền tuyến.
Rất nhiều quan binh không hề có ý định làm đào binh, mà vẫn luôn khổ chiến đến khi mất đại thế, nên mới bị ép phải chọn chiến lược rút lui.
Tiếc rằng liên minh không có thời gian để điều tra, nên chỉ có thể áp đặt lên toàn bộ quan binh.
Nếu như không làm như vậy, những chủng tộc bị thiệt hại nặng nề trong chiến tranh chắc chắn sẽ không cam lòng.
"Tốt, cứ làm thế đi!"
Âm Ảnh Vương lập tức mở miệng nói.
Không giống với những chủng tộc khác, Tộc Âm Ảnh chỉ có một phần nhỏ bại binh là ở lại tiền tuyến, đám bại binh còn lại đều đã nhân cơ hội này để quay trở về tộc địa.
Những tộc nhân rời đi cũng đã được báo lên liên minh là đã mất mạng, mặt ngoài thoạt nhìn như bị tổn thất nặng nề, nhưng trên thực tế, tổn thất của Tộc Âm Ảnh là cực kỳ bé nhỏ.
Vì giữ gìn sự đoàn kết trong liên minh, Âm Ảnh Vương vẫn chấp nhận trả giá một chút.
Mặc dù những chủng tộc khác không chơi lớn giống như Tộc Âm Ảnh, nhưng cũng lén lút giữ lại hơn phân nửa binh lực, chỉ có cực kỳ ít chủng tộc là để lại toàn bộ lực lượng của chủng tộc ở tiền tuyến.
Sau khi do dự một lúc, Cự Nhân vương cắn răng nói: "Được! Chỉ cần các ngươi có thể làm được, Tộc Cự Nhân ta cũng có thể làm được!"
Không đồng ý là không được, Kaveh chọc ra một mối họa lớn như vậy ở tiền tuyến, nhất định phải có một lời giải thích với các bên, kết thúc như vậy cũng có thể xem như một kết cục tốt.
Sau khi các vương giả đều đồng ý, chuyện này liền nhanh chóng được thông qua. Bầu không khí vốn đang căng thẳng cũng dần dần dịu xuống, nguy cơ lần đầu tiên của liên minh cũng đã trôi qua trong êm đềm. ...
"Đại ca, tình huống có chút không ổn! Chúng ta đã chạy hơn một ngày rồi, nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi quân địch."
"Do hôm qua chạy vội quá, không mang theo đồ ăn, nên hiện giờ các tộc nhân đều đã đói bụng. Nếu cứ tiếp tục bỏ chạy như vậy, sợ là không đợi địch nhân đuổi kịp thì chúng ta đã bị chết đói trước rồi."
Trong khi nói chuyện, bụng của tên Tà Nhãn cự nhân này liền phát ra những tiếng kêu "Ục ục".
Kaveh vừa định mở miệng răn dạy, nhưng tiếc là cái bụng của gã ta cũng bắt đầu biểu tình. Nếu không nhét đầy bao tử là sẽ không thể nào làm được những chuyện có cường độ vận động cao như đào mệnh này.
"Vậy tạm thời đi tìm thức ăn trước đã, cố gắng nghĩ cách kiếm một chút đồ ăn ở xung quanh đây để lót dạ trước."
"Nhưng mà nhớ phải là nhanh, mặc dù chúng ta chạy trước, nhưng bại binh của các chủng tộc khác cũng đang bám rất sát."
"Nói cho các tộc nhân biết là sau hai giờ nữa sẽ tập hợp ở đây. Nếu như bỏ lỡ thời gian thì tự cầu phúc đi!"
Kaveh chậm rãi nói.
Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất. Trong thời đại thượng cổ, Tộc Cự Nhân là một chủng tộc ăn thịt, phát triển đến giờ đã biến thành một loài động vật ăn tạp.
Có thịt ăn thì tốt nhất, nếu không thì có bánh mì, cơm, khoai tây... cũng được. Bọn chúng đều không chê, nếu như không có, vậy thì cũng có thể ăn tạm quả dại, rau dại, lá cây để qua ngày.
Chính vì nhờ vào dạ dày mạnh mẽ này mà bọn chúng mới có thể tiếp tục sinh tồn. Những chủng tộc có dạ dày tiến hóa thất bại thì hầu như đều đã biến mất trong dòng sông lịch sử.
Ăn tạp có thể nhét đầy bao tử, nhưng dinh dưỡng lại không sánh bằng thịt. Đều là cự nhân, nhưng cự nhân hiện giờ lại không cường tráng bằng cự nhân thời thượng cổ.
Những cự nhân tinh anh có thiên phú không tồi, được chủng tộc trọng điểm bồi dưỡng như Kaveh thì còn đỡ, có thể được ăn đủ dinh dưỡng.
Nhưng những cự nhân bình thường thì thảm rồi, quả dại, rau dại, lá cây, cỏ loại thực vật... đều có hạn, thậm chí có rất nhiều cự nhân đều bị suy dinh dưỡng.
Không chỉ có mỗi Tộc Cự Nhân là đang đói bụng, những binh sĩ liên quân đang điên cuồng chạy trốn cũng đều đang rất đói bụng, người nào người nấy đều mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
So ra thì tình hình của quân đoàn Ma thú đang đuổi theo ở phía sau lại tốt hơn rất nhiều. Nhìn thì giống như đang đuổi theo, nhưng thực tế lại là chia quân ra làm hai đợt, thay phiên nhau bám theo sau lưng quân địch.
Nếu không phải vì dụ địch, đại quân đã sớm đuổi kịp rồi đánh tan đám bại binh này rồi.
Nguyên nhân xuất hiện cảnh tượng một bên đuổi một bên chạy này là vì Hudson đã cố tình hạ lệnh cho quân đội giảm tốc độ, cố ý bám theo sau lưng quân địch.
Một nửa binh lực đang truy tung địch nhân, một nửa binh lực thì đang được chỉnh đốn. Cho dù bị nới rộng khoảng cách, với tốc độ của kỵ binh Ma thú cũng có thể nhanh chóng đuổi kịp.
Đám bại binh chạy trước thì còn đỡ, chỉ cần không gặp phải không kỵ binh của quân viễn chinh thì cơ bản là sẽ không gặp phải nguy hiểm gì; Nhưng đám bại binh chạy phía sau thì thảm rồi, chỉ cần hơi không chú ý là sẽ mất mạng ngay lập tức.
Nếu không nhờ quân viễn chinh liên tục tạo áp lực, đám bại binh thua tan tác này sẽ không thể nào chạy hơn trăm dặm một ngày trên con đường bùn lầy này. Nếu như ngày thường mà bọn chúng cũng chạy được với tốc độ này thì sớm đã tới nơi tụ hợp với quân chủ lực rồi. ...
Trong tầng mây, một người một gấu đang ở trên lưng rồng quan sát lũ quân địch bên dưới, bên cạnh một người một gấu còn có một dĩa hạt dưa, đậu phộng và một bình sữa, thỉnh thoảng còn có vỏ đậu phộng từ trên rớt xuống
Đối với hành vi ăn một mình của Hudson và Belersden, Maxim đã từng kháng nghị nhiều lần, tiếc là hình thái tọa kỵ của nó không tiện tham gia vào loại hoạt động này.