Quý tộc lãnh chúa cũng không phải là dễ làm. Được hưởng thụ vinh hoa phú quý đồng thời cũng phải gánh chịu nghĩa vụ tương ứng.
Tổ chức cho nhóm lĩnh dân rút lui chỉ sự khởi đầu của đủ loại chuyện phiền phức; Sau khi rút lui thành công thì còn phải phụ trách sinh kế cho dân chúng trong lãnh địa.
Thực ra trong quá trình rút lui, mọi người cũng đã phải trả một cái giá rất lớn rồi.
Không chỉ bị tổn thất rất nhiều sản nghiệp vì bỏ chạy, mà còn có rất nhiều người bỏ mạng, có gần 1⁄5 dân chúng đã ngã ở giữa đường.
Đây còn là do dân chúng của bảy tỉnh Bắc Cương đều là di dân, có rất ít người già yếu, nếu không tổn thất sẽ còn lớn hơn.
Không còn lựa chọn nào khác, dù bị tổn thất thảm trọng thì cũng còn tốt hơn là bị hủy diệt hoàn toàn. Vì yểm hộ cho dân chúng rút lui, quân đội Vương quốc cũng phải trả một cái giá không nhỏ.
Tại đại lục Aslante, nông nô cũng thuộc về nhóm tài sản riêng của quý tộc. Dựa theo nguyên tắc thông hành, tài phú của ai thì người ấy tự bảo vệ, căn bản không thể trông chờ vào sự viện trợ của Vương quốc.
Ngoài việc được quân đội Vương quốc giúp đỡ trong quá trình rút lui ra, những chuyện còn lại về cơ bản đều dựa vào các quý tộc lãnh chúa này này tự mình giải quyết.
Hudson cũng rất hiểu tâm trạng hiện giờ của đám quý tộc Bắc Cương, mỗi ngày tỉnh lại đều nghĩ tới cảnh có vô số người đang há mồm gào khóc đòi ăn, cứ tiếp tục miệng ăn núi lở như vậy thì dù là ai cũng không chịu được.
Đặc biệt là những tiểu quý tộc vốn liếng có hạn, nếu như Vương quốc không thể kịp thời thu hồi lãnh địa đã mất, con đường đang chờ đợi bọn hắn chỉ có bán phá giá nông nô.
Bán nông nô thì dễ, nhưng muốn bổ sung thì lại rất khó. Lãnh địa không có nhân khẩu, cho dù thu hồi được thì cũng không có bất kỳ giá trị gì.
"Ngài Bá tước, nếu như gai tộc Holliser gặp khó thì gia tộc Koslow có thể cung cấp cho các vị một chút trợ giúp, nhưng chuyện này không thể làm ảnh hưởng đến quyết sách chiến tranh."
"Nỗi đau hiện giờ chỉ là đau ngắn. Có lẽ sẽ hơi tàn khốc, nhưng còn có thể nghĩ cách giải quyết."
"Nếu như Vương quốc chiến bại, lãnh địa của mọi người sẽ thật sự bị mất. Đừng có nghĩ là Liên minh Nhân tộc sẽ dọn dẹp thay cho chúng ta, thời đại đã thay đổi rồi!"
Hudson bình tĩnh nói.
Nhận được vốn đầu tư mạo hiểm từ nhà đầu tư, hiện giờ khởi nghiệp thành công, đương nhiên là phải có hồi báo.
Nhưng chuyện này chỉ giới hạn trong gia tộc Holliser, những quý tộc Bắc Cương khác thì chẳng liên quan gì đến hắn.
Hudson không sợ có người nhảy ra kiếm chuyện, gia tộc Koslow cũng là người bị hại, chi mạch ở Bắc Cương của gia tộc cũng đã bị tổn thất nặng nề.
Các chi mạch không đủ sức để gánh chịu tổn thất thì còn có thể tìm gia tộc giúp đỡ, có lẽ các quý tộc khác cũng có thể bắt chước làm theo.
Ngoài một số gia tộc cá biệt đập nồi dìm thuyền chạy đến Bắc Cương phát triển ra, chỉ có một số ít quý tộc có xuất thân bình dân là không có gia tộc chống lưng.
Đối với toàn bộ hệ thống quý tộc Bắc Cương mà nói, những quý tộc này chỉ chiếm tỉ lệ chưa tới 1/10 tổng số quý tộc.
Nếu như thật sự phải tính toán tổn thất, người bị tổn thất lớn nhất hiện giờ phải là Vương thất. Đột nhiên bị mất hết lãnh địa ở cả ba tỉnh thành, có thêm mấy chục vạn nạn dân đưa tay đòi ăn cơm mà Caesar IV cũng không vội.
Chuyện này chứng minh là những tổn thất này vẫn còn nằm trong giới hạn chịu đựng của mọi người.
Dù sao thì Vương quốc cũng có kinh nghiệm phong phú trong việc chịu đòn. Vương đô đều bị thất thủ không chỉ một lần, huống chi bây giờ chỉ bị mất có vài tỉnh thành ở biên cương.
Bá tước Aurane há to miệng, cuối cùng vẫn không nói được gì. Nhưng có thể nhận được lời hứa này đã không tệ rồi, nếu như lại tiếp tục đề tài này thì chính là đang làm cho người ta chán ghét.
Vì lợi ích của một đám đồng liêu mà làm ảnh hưởng đến quan hệ của con rể với gia tộc mình, chuyện này rõ ràng là không đáng.
Sau khi chần chờ một chút, dường như nghĩ tới điều gì đó, Bá tước Aurane có chút lúng túng nói: "Hudson, ta thực sự có chuyện cần con giúp đỡ."
"Những vấn đề khác thì dễ, cái quan trọng là giá hàng ở Bắc Địa đang tăng quá nhanh, một pound lúa mì đen mà cũng có giá bán hơn 18 đồng tệ, đã sắp vượt qua giá thịt bò rồi!"
Cách xưng hô thay đổi cũng có nghĩa là đã từ việc chung biến thành việc tư. Bầu không khí vốn đang khẩn trương cũng lập tức trở nên hòa hoãn.
Một lượng lớn nạn dân tràn vào đã khiến cho giá hàng ở Bắc Cương tăng vọt, và giá lương thực là thứ tăng cao nhất.
Giá của lúa mì đen sắp bằng giá thịt bò cũng không phải là một cách nói khoa trương. Giá lúa mì đen ở Bắc Cương đúng là đã gần bằng giá thịt bò ở tỉnh Đông Nam, nếu đổi thành thịt cá thì có thể mua được ba pound liền.
"Hừm, đây đúng là một vấn đề. Chút nữa con sẽ hẹn Ngũ đại Công tước Bắc Cương tới thương lượng, cố gắng thuyết phục bọn họ ra mặt kiềm chế giá hàng."
"Nhưng chuyện này chưa chắc sẽ có hiệu quả, vấn đề quan trọng nhất hiện giờ vẫn là bến cảng bị hủy, dẫn đến năng lực vận chuyện bị giảm sút."
"Thế cục trên chiến trường không rõ ràng, không ai biết là chiến tranh sẽ kết thúc vào lúc nào."
"Nếu cứ tiếp tục để nạn dân ở lại Bắc Cương thì cũng sẽ là một gánh nặng về mặt kinh tế, hay là cứ bọn họ về quê trước đi, chờ sau chiến tranh rồi lại gọi bọn họ tới."
"Ngài Bá tước có thể chuyển lời đề nghị này đến cho các lãnh chúa. Còn việc có nghe hay không thì mặc bọn hắn, dù sao ta cũng không thể cam đoan là chiến tranh sẽ kết thúc trong thời gian."
"Cho dù thú nhân chủ động rút lui, nhường lại lãnh thổ thì ta cũng sẽ không đi thu hồi lãnh địa bị mất trước khi có thể giải quyết được vấn đề hậu cần của đại quân!"
Hudson nói với ngữ khí kiên định.