Để tránh tạo ra những tình huống khó xử, Hudson bèn dứt khoát phá vỡ sự ảo tưởng của mọi người. Thoạt nhìn thì vấn đề hiện giờ ở chiến trường Bắc Cương nằm ở mặt quân sự, nhưng thực ra lại vấn đề của hậu cần.
Chỉ khi ở tại vị trí hiện giờ, Vương Quốc mới có thể thỏa mãn được lượng vật tư mà đại quân tiêu hao. Nhưng một khi ra ngoài quyết chiến thì sẽ không có cách nào đảm bảo được hậu cần.
Dù đánh thắng cũng không có cách nào mở rộng thành quả. Nếu đã như vậy, chẳng thà tiếp tục ở lại đây so thiệt hại với đại quân thú nhân.
Đúng là quân đội Vương quốc tiêu hao rất lớn, nhưng đại quân Thú nhân tiêu hao cũng không nhỏ. Ít ra thì sức sản xuất của Vương quốc Alpha cũng mạnh hơn Đế quốc Thú Nhân.
Hiện giờ Vương quốc đã phong tỏa Đế quốc Thú Nhân bằng cả hai đường biển và đường bộ, gần như cắt đứt việc buôn lậu, thú nhân rất khó có thể mua được vật tư từ bên ngoài.
Tuy nhiên, nếu như bọn chúng có thể băng qua khu rừng tuyệt vọng thì còn có thể làm ăn được với đám Thượng Cổ Dị tộc ở trong thế giới băng tuyết.
Nhưng muốn mua lương thực thì không có. Nếu như có thừa lương thực để bán thì đã không có chuyện rất nhiều chủng tộc ăn tạp của Thượng Cổ Dị tộc biến thành chủng tộc ăn cỏ rồi.
Trừ phi toàn bộ thú nhân đều chịu cạp đất mà ăn, nếu không, chỉ cần kéo dài một hai năm, không cần quân đội Vương quốc tấn công thì đại quân Thú nhân đã bị vấn đề hậu cần của bản thân kéo cho sụp đổ.
Có thể kéo chết địch nhân, vậy thì không cần thiết phải tấn công làm gì. Dù sao Hudson cũng đã sớm lập được chiến công hiển hách, bây giờ hắn cũng thiếu cái chiến tích đánh bại thú nhân này.
Không chủ động phát động đại quyết chiến không có nghĩa là chẳng làm gì cả. Nếu cứ liều mạng tiêu hao thì Vương quốc cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
Phải vất vả lắm mới giúp tình hình tài chính thoát khỏi bờ vực sắp phá sản, nếu như chiến tranh kéo dài thêm một hai năm nữa, Hudson dám cam đoan là Vương quốc sẽ lập tức vỡ nợ.
Thực ra, thứ mà Hudson đang chờ không phải là đại quân Thú nhân sụp đổ, mà là chờ quân đoàn viễn chinh nghỉ ngơi và bổ sung xong.
Muốn đối phó với một Đế quốc Thú nhân đang trong thời đại du mục thì một đội kỵ binh tinh nhuệ thật sự là rất quan trọng. Hudson không muốn dùng bộ binh để đối phó với kỵ binh trên một đại thảo nguyên mênh mông. ...
Những tháng ngày dày vò luôn rất dài. Nhoáng cái đã hơn hai tháng, quân đội Vương quốc vẫn co đầu rút cổ trong thành trì , mặc cho đại quân Thú nhân khiêu khích như thế nào cũng chẳng quan tâm.
Lúc đầu, nhờ các quân quan ra sức tuyên truyền, sĩ khí của các binh sĩ thú nhân được dâng cao, tưởng rằng nhân tộc sợ bọn chúng.
Nhưng sau đó tình hình liền phát sinh biến hóa, sĩ khí dù cao đến đâu cũng có lúc xuống thấp, áp lực mà Công tước Daniel phải chịu cũng ngày càng nhiều.
Trong hội nghị quân sự, quân quan của các tộc đang vô cùng bất mãn, ngày càng nhiều người lựa chọn chiến lược công kích Daniel.
Những vị Hoàng giả vốn đang ủng hộ gã cũng dần lung lay lập trường trước sức ép nội bộ.
"Nguyên soái Daniel, chúng ta đã rút lui năm trăm dặm rồi, nhưng quân địch vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, nếu cứ rút lui tiếp như vậy thì cũng không phải là cách hay!"
Ưng Nhân Hoàng bất đắc dĩ nói.
Quân địch không mắc câu, nên mặc cho bọn chúng có bố trí bao nhiêu cạm bẫy cũng đều trở nên vô dụng.
Áp lực hậu cần nặng nề đã ép cho các tộc không thở nổi. Dù Ngũ đại Hoàng tộc đã thống nhất phân phối vật tư, nhưng cũng không đủ để thỏa mãn như cầu của đại quân.
Mặc dù vậy, đại quân Thú nhân vẫn không dám giải tán.
Bây giờ đã không giống như lúc xưa, Ngũ đại Hoàng tộc hiện giờ phải hợp lực thì mới có thể miễn cưỡng ngăn chặn được quân địch. Một khi tách, đó chính là lúc tai nạn bắt đầu.
Nếu như không muốn bị Vương quốc Alpha đánh tan từng tộc một thì bọn chúng phải cố gắng gượng.
Nếu như không bị đe dọa về mặt sinh tồn thì bọn chúng đã giải tán quân đội rồi về nhà duy trì nòi giống lúc thu hồi được lãnh thổ rồi.
Liều chết với Vương quốc Alpha cũng không có chỗ tốt thực chất gì. Bọn chúng sớm đã tỉnh giấc mộng xưng bá đại lục rồi.
"Hết cách rồi, áp lực nội bộ cũng không thể làm lung lay quyết tâm của Hudson, Vương quốc Alpha phòng ngự rất nghiêm ngặt. Ta đã phái quân đội qua đó thăm dò mấy lần rồi, nhưng đều không tìm ra sơ hở."
"Cường công đột phá chính diện là không hề có bất kỳ cơ hội gì. Nếu như có thể mượn đường từ Công quốc Mosey để vòng qua tấn công Vương quốc Alpha thì còn có vài phần hi vọng."
"Nhưng với thực lực quân sự hiện giờ của Đế quốc, chia binh là việc làm vô cùng nguy hiểm. Nhỡ đâu đi đường vong tiến công không thể nhanh chóng đột phá thì rất có thể làm cho quân đội ở lại bị đánh cho tan tác."
"Nếu như mọi người muốn mạo hiểm thì chúng ta có thể lên kế hoạch một phen, giả bộ chia binh đi đường vòng thử xem có thể dụ quân chủ lực của quân địch từ trong tường thành ra ngoài không."
Daniel nghiêm túc giải thích.
Trong trận quyết đấu giữa các cường giả, chiến thuật thường là càng đơn giản thì càng tốt. Những trò xiếc lòe loẹt chỉ làm cho cục diện trở nên càng hỏng bét hơn thôi.
Việc bỏ mặc nạn dân rút lui trước đó vốn là chiến thuật công tâm mà Daniel dày công chuẩn bị, tiếc là "sức chiến đấu" của đám quý tộc Bắc Cương lại không mạnh như trong dự đoán của gã.
Trong tình huống bình thường,"quý tộc bảy tỉnh" hợp lực gây áp lực, bất kỳ vị thống soái cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Công tâm chiến thất bại, chiến thuật dụ địch cũng thất bại, lại lập ra kế hoạch dụ địch lần nữa, lần này ngay cả Công tước Daniel cũng không tin tưởng lắm.
Chiến trường thoạt nhìn rất yên tĩnh, nhưng hai bên đã đánh cờ nhiều lần. Nếu gã ta có thể nhìn thấu kế hoạch của Hudson thì Hudson cũng khám phá ra âm mưu của gã.