Trên đại thảo nguyên mênh mông rộng lớn, dùng bộ binh vây quét kỵ binh là chuyện vô cùng không đáng tin cậy.
Nhưng vẫn xảy ra cảnh tượng trước mắt, không phải là do thú nhân bị ngu, mà vì có quá nhiều bộ lạc bị tổn thất nặng nề, nên đã không thể gom đủ số lượng kỵ binh như trong nhiệm vụ chinh chiêu nữa.
Thực ra, việc các bộ lạc phái ra năm vạn kỵ binh cũng chỉ là đang thiếp vàng lên mặt mình, bởi vì những kỵ binh này chỉ khác bộ binh ở chỗ có thêm tọa kỵ.
Đây là họa do cuộc chiến trước đó gây ra. Sau khi bị đại quân nhân tộc đuổi vào thâm sơn cùng cốc, không có cỏ xanh và nước sạch, thú nhân chỉ đành cắt giảm số lượng gia súc.
Khi đại quân Thú nhân đánh ngược trở lại, bọn chúng mới bắt đầu mở rộng quy mô chăn nuôi gia súc, nhưng chuyện này cần có thời gian lắng đọng.
Những loại chiến thú vớ va vớ vẩn vốn không thể được dùng làm tọa kỵ thì nay cũng bị lôi ra góp cho đủ số.
Chất lượng kỵ binh kém, chất lượng bộ binh càng kém. Lực lượng tinh nhuệ ít ỏi đều đã bị chiêu ra tiền tuyến, những kẻ ở lại hoặc là tuổi già, hoặc là còn quá trẻ.
Đến mức mà Daniel muốn giải tán đội quân này, chỉ muốn mang theo năm vạn kỵ binh truy bắt quân địch. Nhưng trong thâm tâm có một giọng nói đang nói cho hắn biết là không thể làm vậy.
50. 000 kỵ binh thú nhân VS 35. 000 kỵ binh nhân tộc, thoạt nhìn là thú nhân chiếm cứ ưu thế, nhưng quân địch chính là đội quân siêu cấp tinh nhuệ có thể đánh tàn phế cả Liên minh Thượng Cổ Dị tộc.
Lỡ như bị quân địch tiến công ngược lại thì sẽ rất xấu hổ. Một khi chiến bại, Đế quốc Thú Nhân sẽ trở nên càng bị động hơn về mặt chiến lược.
"Nguyên soái, phía tây có khói đặc dâng lên!"
Lời nhắc của quan quân cận vệ đã kéo Daniel từ trong cơn trầm tư về lại hiện thực.
"Truyền lệnh xuống, phái mười tên Người Ưng ra ngoài điều tra, từ các hướng khác nhau bay về phía tây xem thử đã xảy ra chuyện gì."
"Thông báo cho đội kỵ binh chuẩn bị sẵn sàng xuất phát!"
Daniel quyết đoán hạ lệnh.
Từ khi hai bên rút ngắn khoảng cách, binh sĩ điều tra đã trở thành nghề nghiệp nguy hiểm nhất. Không phát hiện được tung tích của quân địch thì còn tốt, nhưng một khi phát hiện, có rất ít Người Ưng có thể còn sống quay về.
Những nhiệm vụ vốn chỉ cần 2-3 tên Người Ưng là có thể hoàn thành thì bây giờ lại cần ít nhất mười mấy tên Người Ưng đồng thời hành động mới có cơ hội truyền lại tin tức.
Xác suất này chủ yếu phải xem tâm trạng của Maxim và Belersden. Nếu như hai vị Thánh Vực này xuất thủ, tiêu diệt toàn bộ là chuyện dễ như bỡn.
Nhưng xác suất mà hai bên gặp mặt trực tiếp cũng không cao, nhiều khi quân viễn chinh còn hoạt động riêng lẻ, chỉ cần tránh được sự truy sát của kỵ binh Griffin Dragon là đủ.
Dù có phát hiện ra vị trí thì tin tức này cũng đã lạc hậu. Quân đoàn viễn chinh liên tục di chuyển trên đại thảo nguyên, rất ít khi dừng lại ở cùng một khu vực quá hai ngày. ...
Trên tầng mây, Hudson nhìn xuống cảnh tượng chém giết bên dưới, trong lòng không có chút gợn sóng nào.
Từ khi chỉ huy kỵ binh, hắn liền bắt đầu thích loại tập kích dã chiến này. Nếu như nghiên cứu tỉ mỉ những trận chiến của quân viễn chinh trên thảo nguyên thì sẽ phát hiện, chỉ cần có bộ lạc thú nhân đang di chuyển thì bọn hắn nhất định sẽ nhào tới.
Nếu như bộ lạc thú nhân đang đóng quân ở khu vực hiểm yếu, lại có công sự phòng ngự hoàn thiện, quân viễn chinh thường sẽ lựa chọn trực tiếp rời đi.
Tiếc là trên đại thảo nguyên thú nhân lại không có nhiều những khu vực hiểm yếu như thế này, đa phần đều là khu vực bình nguyên.
Dù có loại bảo địa thì các bộ lạc thú nhân mới vừa từ hậu phương di chuyển tới đây cũng không kịp xây dựng công sự phòng ngự, hoặc nói là không cần phải xây dựng công sự phòng ngự.
Ngay cả những bộ lạc thú nhân làm nông cũng không xây dựng thành lũy. Chỉ làm đại mấy cái hàng rào phòng ngự dã thú đã xem như là công sự phòng ngự.
Hình thức sản xuất đốt rẫy gieo hạt của thú nhân đều dựa vào ông trời để ăn cơm, trình độ sản xuất nông nghiệp kém hơn nhân loại rất nhiều.
Theo Hudson, việc nhân loại có thể lật tung sự thống trị của thú nhân, trở thành bá chủ đại lục mới, về bản chất là chiến thắng của một nền văn minh.
Năng lực sinh sản tốt + sức sản xuất đứng đầu thời đại đã khiến cho nhân loại chiếm được ưu thế trong cuộc cạnh tranh với dị tộc.
Nhìn cuộc giao phong bên dưới là biết, đối mặt với cuộc tấn công của kỵ binh nhânh tộc, rất nhiều thú nhân vẫn còn cầm theo gậy gỗ và gai xương để nghênh địch.
Trường mâu ở trên thảo nguyên được chia thành mâu xương và mâu sắt, mau xương chính là gắn thêm gai xương lên trên gậy gỗ, còn mâu sắt mới là trường mâu thông thường.
Có lẽ là vì tiết kiệm chi phí, nên đại đa số trường mâu mà thú nhân sử dụng đều sẽ có độ dài ngắn hơn một chút.
Ngay cả vũ khí tấn công mà cũng tiết kiệm như vậy, những trang bị khác như áo giáp thì càng không cần phải trông cậy vào. Có được một bộ giáp da đã xem như là có đãi ngộ của quân tinh nhuệ rồi.
Cuộc chiến này không hề sử dụng tên nỏ, hoàn toàn là cuộc va chạm giữa máu thịt. Quân Chủ lực của bộ lạc Behemoth không có ở đây, nên không đáng được quân viễn chinh sử dụng những mũi tên quý báu.
Ở trên đại thảo nguyên mênh mông này, đại quân không có cách nào nhận được tiếp tế, những loại vũ khí có tính tiêu hao như mũi tên là dùng một mũi thì sẽ ít đi một mũi.
Một trong những nguyên nhân quan trọng nhất mà Hudson vội vàng mang quân đội trở về chính là vì quân giới tiêu hao quá nhiều. Những vũ khí dự phòng đã gần như bị tiêu hao hết, nếu như tiếp tục đánh tiếp thì sẽ không có cách nào đảm bảo rằng những binh sĩ bên dưới sẽ có đủ vũ khí.