Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1306 - Chương 1306: Đánh Tan

Chương 1306: Đánh Tan Chương 1306: Đánh Tan

Tiếng khóc, tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết hòa lẫn vào nhau, giữa đất trời đều tràn ngập không khí bi thương .

"Nguyện thế gian không có chiến tranh!"

Hudson âm thầm lẩm bẩm một câu rồi buông dây cung trong tay ra, một tiếng "vèo" vang lên, mũi tên liền bay thẳng tới chỗ của một tên Linh mục Behemoth.

So với việc thi triển ma pháp thì vai diễn "Thần Cung kỵ sĩ" sẽ tiết kiệm tiền hơn, coi như rèn luyện cơ bắp một chút vậy.

Lần nào Hudson cũng chọn những nhân vật quan trọng của quân địch để ra tay, tiễn tiễn mất mạng, quả thực là một vị sát thần trên chiến trường.

Còn về Maxim và Belersden, với tư cách là cường giả Thánh Vực, bọn nó phải biết tự kiềm chế thân phận.

Thỉnh thoảng đánh lén một lần, đánh giết một vài kẻ ở ngoài rìa chiến trường, chỉ cần diệt khẩu kịp thời, không để tin tức bị truyền ra ngoài là được. Nếu như trận nào cũng ra tay chém giết thì thật sự là quá gây thù chuốc oán.

"Sưu, sưu, sưu..."

Những tên Linh mục Behemoth ngoi đầu lên đều bị trúng tên, chỉ có một lão già có thực lực mạnh mẽ, phát hiện ra chuyện không ổn từ trước đó mới may mắn tránh được vết thương trí mạng.

"Hèn hạ, trên tên có... độc..."

Vừa mới nói xong, lão già Behemoth đã ngã xuống đất bỏ mạng. Không phải là do độc phát quá nhanh, mà là bị kỵ binh nhân tộc ở lân cận chém chết.

Loại độc có thể làm cho một tên Linh mục lập tức mất mạng có giá không nhỏ trên đại lục Aslante, Hudson không phải Độc Sư chuyên nghiệp, nên đương nhiên là không thể chế ra được.

Nhưng không sao cả, là một gã Vong linh ma pháp sư, chỉ cần bỏ thêm những năng lượng mặt trái như thuật nguyền rủa lên đầu mũi tên thì cũng có thể phát huy ra tác dụng giống như bị trúng độc.

Chỉ trong nháy mắt, thi thể của lão già này đã từ từ bị phân hủy, khung xương cũng bắt đầu chuyển hóa thành sinh vật vong linh.

Đám người sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, chuyển hóa những thú nhân đã chết thành vong linh chính là một mật ước công khai .

Hầu như toàn bộ Vong linh Ma đạo sư trong Vương quốc đều tới tham gia cuộc chiến này. Vì đánh cho Đế quốc Thú Nhân một đòn đau điếng người, đánh ra 20-30 năm hòa bình.

Nhưng khác với trong nhận biết của mọi người là, vì bị giới hạn bởi ma lực bản thân, các vong linh Ma pháp sư không thể chuyển hóa toàn bộ thi thể của thú nhân thành vong linh.

Hầu như sau mỗi cuộc chiến, Hudson đều sẽ tới hoàn thành "đại nghiệp chuyển hóa" mà bọn họ chừa lại. Nhưng hắn sẽ không nhận phần công lao này, mà sẽ nhường lại cho đám Vong linh ma pháp sư ở trong quân đội.

Bộ lạc Behemoth này vốn đang hoảng loạn, sau khi mất đi người chỉ huy liền trở nên càng hỗn loạn hơn. Ngay từ đầu thì cuộc chiến này đã nghiêng hoàn toàn về phía quân đoàn viễn chinh rồi. ...

"Nguyên soái, đã xác định được tin tức. Quân địch đang tấn công một bộ lạc lớn của Behemoth, trước mắt hai bên vẫn đang chém giết vô cùng kịch liệt!"

Sau khi nhận được tin tức, Công tước Daniel lập tức hạ lệnh mà không chút do dự: "Truyền lệnh xuống, toàn bộ kỵ binh xuất kích, cứu viện bộ lạc Behemoth!"

Những mệnh lệnh tương tự đã được Daniel phát ra không chỉ một lần. Tiếc rằng mỗi lần đến được chiến trường thì quân địch đã rời đi rồi.

Người bị tập kích lần này là bộ lạc Behemoth, Daniel chỉ hi vọng bọn chúng không phụ thanh danh Hoàng tộc, có thể cầm cự được lâu hơn một chút.

Khoảng cách một trăm năm mươi dặm đối với kỵ binh tinh nhuệ vốn chẳng mất nhiều thời gian. Cuộc chiến ở phía trước vẫn còn đang tiếp diễn, hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để xuất kịch.

Đại quân một đường phi nước đại, trong lòng của Công tước Daniel đang cảm thấy rất kích động. Sự lợi hại của quân đoàn viễn chinh, ngoài sức chiến đấu ra chính là có tính cơ động cao.

Nếu như quân đoàn viễn chinh không cơ động, cho dù lấy mạng để đắp thì Daniel cũng sẽ mài chết bọn hắn.

"Tito tiên sinh, lát nữa cần nhờ đến các vị. Nếu như đoàn cung phụng có thể bắt giữ Hudson, các vị chính là đệ nhất công thần của Đế quốc!"

Nghe được lời này của chủ soái, Tito xiết chặt lông mày, suýt chút nữa đã bị ngã từ trên lưng Ma thú xuống đất.

Với tư cách là đoàn thể chịu trách nhiệm về thực lực quân sự của Đế quốc, đoàn cung phụng đương nhiên là có thủ đoạn chống lại cường giả Thánh Vực, nhưng "chống lại" và "bắt giữ" là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.

Lực lượng cấp cao của Đế quốc Thú Nhân đã bị tổn thất nặng nề trong cuộc chiến lần trước, nhân số của đoàn cung phụng đã bị giảm hơn phân nửa.

Vào thời kỳ bình thường, vì tranh đoạt tài nguyên, đương nhiên là phải ra sức chém gió, nhưng lão ta không ngờ là lại có người thật sự tin vào mấy lời nói gió bay này!

"Nguyên soái, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Quân địch được hai vị cường giả Thánh Vực bảo vệ, muốn..."

Không đợi Tito nói hết lời, Daniel đã cắt ngang: "Tiên sinh yên tâm, ta không phải là người kén chọn. Nếu như không thể bắt sống thì giết chết cũng được!"

Vẻ mặt chân thành của gã ta làm cho Tito nuốt hết những lời vừa định nói ra. Bị dồn đến góc tường rồi, tiếp đó lão ta chỉ có thể liều mạng.

Sau khi tính kế được đoàn cung phụng, trong lòng Daniel không có chút gợn sóng nào. Những lão già này ngày thường rất kiêu ngạo, ngay cả người cầm đầu như gã ta mà cũng chẳng thèm để vào mắt.

Hoàng đình lại không ngừng tạo áp lực cho Daniel, nên gã liền dứt khoát sử dụng đại pháp di dời mâu thuẫn. Nếu như có thể bắt được Hudson, vậy thì mọi người đều vui vẻ.

Nếu kế hoạch thất bại, gã ta cũng đã cố gắng hết sức rồi. Là do đoàn cung phụng vô dụng, nên không thể tính món nợ này lên người một kẻ cầm đầu như gã được.

Mười vạn kỵ binh đồng thời hành động, nhanh chóng chia làm hai đội, năm vạn tinh nhuệ chạy nhanh nhất đang lao thẳng ra tuyến đầu.

Năm vạn kỵ binh còn lại thì rất thú vị, ngoài một số ít quân tinh nhuệ có thể bám theo bước chạy của quân chủ lực ở phía trước, những binh sĩ còn lại liền bắt đầu bật mode tụt hậu.

Bình Luận (0)
Comment