"Trận thắng vào ban ngày đánh rất tốt, nhưng mục tiêu chiến lược của chúng ta cũng đã bị lộ ra ngoài, toàn bộ kế hoạch ban đầu phải bị hủy bỏ."
"Xét theo tình hình trên chiến trường thì quân địch cũng không phải hạng người bình thường. Có thể dây dưa với chúng ta lâu như vậy mới để lộ sơ hở một lần, lần tiếp theo không biết phải chờ tới khi nào."
"Mục tiêu chiến lược của quân đoàn viễn chinh khi xâm nhập vào đại thảo nguyên là gây rối, cắt giảm tiềm lực chiến tranh của quân địch, chúng ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nên không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa."
"Vì sự an toàn của đại quân, ta quyết định sẽ rút quân về Vương quốc nghỉ ngơi vào ngày mai."
Lời này thoạt nhìn bình thản, nhưng rơi vào trong tai đám tướng lĩnh cao tầng thì chẳng khác nào sét đánh.
Trước đó bọn họ cũng đã nhận được phong phanh là sẽ rút lui rồi, nhưng tình hình hiện giờ đã khác.
Sau khi nuốt hết năm vạn kỵ binh của quân địch, cán cân về thực lực của hai bên đã phát sinh biến hóa. Cho dù quân địch có thu nạp bại binh thì cũng không thể áp chế quân đoàn viễn chinh một cách tuyệt đối về mặt binh lực nữa.
Còn về mười vạn bộ binh kia thì đã bị mọi người bỏ qua. Kỵ binh tranh phong, bộ binh nhúng tay vào làm gì, chán sống à?
Dựa theo tác phong trước đó của Hudson, khi gặp phải cơ hội như vậy, nếu như không cạo chết địch nhân thì hắn sẽ không bỏ qua, hiện giờ rút lui rõ ràng là quá sớm.
"Nguyên soái, số quân phe địch đang vây quét chúng ta chỉ có tổng cộng là mười vạn kỵ binh, ban ngày đã bị chúng ta đánh tàn hết một nửa rồi."
"Chỉ cần giải quyết hết mặt khác năm vạn kỵ binh thì chúng ta có thể phá tan kế hoạch vây quét của quân địch, thuận tiện nuốt hết hai mươi vạn đại quân này luôn."
"Không còn đội quân này nữa, thú nhân chỉ có thể rút quân từ tiền tuyến về. Đến lúc đó, chúng ta phối hợp tấn công từ hai phía là hoàn toàn có cơ hội đánh trọng thương Đế quốc Thú Nhân."
"Nếu như mọi chuyện thuận lợi, không chừng chúng ta còn có thể hoàn thành vĩ nghiệp hủy diệt Đế quốc Thú Nhân!"
Quân đoàn trưởng Bá tước Ebert nói với vẻ mặt kích động.
Hủy diệt Đế quốc Thú Nhân là nguyện vọng của tất cả quân nhân trong Vương quốc Alpha, nhiều người xem chuyện này như mục tiêu cả đời mình.
Việc quân đoàn viễn chinh liên tục giành được thắng lợi đã xé nát nỗi lo cuối cùng trong lòng mọi người, khẩu vị cũng đã bành trướng.
Từ sự mong đợi trong nội tâm, từ việc chống trả cuộc xâm lược của thú nhân, đến việc đánh bại đại quân thú nhân sau đó, và bây giờ là hủy diệt Đế quốc Thú Nhân, tất cả đều là một sự "Thăng hoa" .
"Nguyên soái, Ebert nói không sai, cơ hội này rất hiếm có!"
Quân đoàn trưởng Hầu tước Medel vội vàng phụ họa.
Ngay sau đó, đám sĩ quan cũng nhao nhao mở miệng, như thể quân địch là thịt cá đang nằm trên thớt, có thể để mặc cho họ muốn làm gì thì làm vậy. ...
"Suy nghĩ của các ngươi không tồi, nếu như áp dụng kế hoạch này, đúng là Vương quốc sẽ có cơ hội hủy diệt Đế quốc Thú Nhân."
"Đáng tiếc là trên đại lục Aslante này không chỉ có Vương quốc và thú nhân, mà còn có rất nhiều thế lực lớn khác nữa."
"Với thực lực của Vương quốc, cho dù có thể hủy diệt Đế quốc Thú Nhân thì cũng không tránh khỏi bị trọng thương nguyên khí."
"Suy đoán lạc quan một chút, chúng ta bị tổn thất chừng 70% lực lượng quân sự, sau đó sẽ làm áo cưới cho người khác."
Lời giải thích của Hudson làm cho sắc mặt của mọi người biến đổi, người nào người nấy đều trở nên ủ rũ.
Hủy diệt Đế quốc Thú Nhân chung quy vẫn chỉ là một giấc mộng đẹp. Với quốc lực của Vương quốc Alpha, miễn cưỡng thúc đẩy phần kế hoạch này thì chỉ làm cho bản thân mình bị nghẹn chết mà thôi.
Thoạt nhìn thì Vương quốc đang chiếm thế thượng phong trên chiến trường, nhưng nếu xét về thực lực quân sự tổng hợp thì thú nhân vẫn đang chiếm ưu, nếu không đã không có cuộc mạo hiểm quân sự lần này rồi.
Vương quốc không đủ thực lực để nuốt hết miếng bánh gato lớn này, nếu như bất chấp liều chết với Đế quốc Thú Nhân thì chỉ có lợi cho đám ngư ông ở bên cạnh xem kịch mà thôi.
Bởi vì lợi ích, nên quan hệ giữa Vương quốc Alpha và bảy nước thảo nguyên không được tốt lắm, nếu để cho bảy nước này phục quốc trên đại thảo nguyên thì chẳng khác nào một vụ thảm họa chính trị đối với Vương quốc.
"Nguyên soái, thú nhân vẫn còn có thực lực hùng hậu, nếu như giữ lại bọn chúng, sớm muộn cũng sẽ xảy ra thảm họa."
"Một khi để bọn chúng khôi phục nguyên khí, khu vực Bắc Cương của Vương quốc sẽ còn tiếp tục bị đe dọa."
"Cho dù hiện giờ không hủy diệt được bọn chúng thì chúng ta cũng có thể đánh cho trọng thương, miễn cho bọn chúng phát triển lớn mạnh!"
Bá tước Ebert cố gắng tranh thủ nói.
Rõ ràng là ông ta chỉ nhìn thấy vấn đề ở tầng thứ nhất: Thú nhân là mối đe dọa với Vương quốc; nhưng lại không nhìn thấy được tầng thứ hai: Hiện giờ Vương quốc Alpha cần mối đe dọa mang tên thú nhân này.
Sinh vu ưu hoạn, tử vu an lạc.
Chính vì có mối đe dọa thú nhân mà các phe phái lớn trong Vương quốc Alpha mới chịu kiềm chế ở một mức độ nhất định khi nội đấu, mới duy trì được sự đoàn kết trong nội bộ.
Một khi mối đe dọa bị tiêu trừ, các cuộc đấu tranh chính trị sau này sẽ còn ôn hòa giống như hiện giờ nữa.
Tham khảo những cuộc tranh đấu chính trị ở nước ngoài là biết, mỗi lần xuất hiện một cuộc cải tổ chính trị cũng đều có vô số gia tộc quý tộc bị suy sụp bởi vì chọn sai đội.
Là một đại quý tộc mới nổi, hầu như toàn bộ sức ảnh hưởng của Hudson đều tập trung trong quân đội, vẫn chưa kịp khuếch trương ra chính trị.
Một khi cuộc tranh đấu nội bộ trong Vương quốc thăng cấp, người đang giữ một miếng bánh lớn như Hudson sẽ rất dễ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, biến thành kẻ xui xẻo bị loại đầu tiên.