Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1312 - Chương 1312: Không Thể Chia Binh

Chương 1312: Không Thể Chia Binh Chương 1312: Không Thể Chia Binh

Trong bối cảnh này,"Dưỡng khấu tự trọng" trở nên càng quan trọng hơn. Chỉ cần có ngoại địch uy hiếp, hắn sẽ vĩnh viễn là vị Nguyên soái tôn quý nhất của Vương quốc.

Vì có được địa vị siêu phàm nên Hudson hoàn toàn có thể lựa chọn phe trung lập trong các cuộc đấu tranh chính trị trong triều đình.

Chỉ cần các phe phái lớn không bị ngu thì sẽ không dây vào hắn. Chỉ cần duy trì trung lập gần một năm, các quý tộc cũng muốn duy trì trung lập sẽ dựa sát vào hắn.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau trận chiến này, Hudson nhất định sẽ nhận được một mảng lớn đất phong ở tiền tuyến Bắc Cương, không cần hắn đi tranh thủ, sẽ có người tự đưa tới cửa.

Chỗ nào là yếu địa chiến lược quan trọng nhất để phòng ngự thú nhân thì nơi đó chính là đất phong của Hudson. Việc giữ cửa cho Vương quốc nhất định sẽ rơi xuống đầu hắn.

Nếu không phải vì bảy nước thảo nguyên thành lập làm cho mọi người hiểu lầm là Bắc Cương không còn bị uy hiếp nữa, có lẽ đất phong Hudson mà nhận được trước đó đã nằm ở Bắc Cương rồi.

Đây là truyền thống của Vương quốc, sắc phong cho tướng lĩnh tài giỏi nhất đến nơi cần được đến nhất, cho nên mới có cách cục quân sự bắc cường nam nhược như hiện giờ.

"Được rồi, đừng có hành động theo cảm tính nữa!"

"Quân địch không có đuổi tới đã nói rõ rất nhiều vấn đề. Chẳng lẽ các ngươi đang muốn cường công nơi tụ tập của mười mấy vạn đại quân hay sao?"

"Chúng ta tới đây lâu như vậy, quân giới đã gần hết sách rồi, đặc biệt là mũi tên đặc chế, chỉ còn đủ bắn cho ba lượt nữa thôi."

"Những thứ này phải để lại đề phòng bất trắc, quân địch chịu thiệt thòi lớn như vậy, không thể nào không có phản ứng được, đường về của chúng ta chưa chắc sẽ thuận lợi."

"Muốn đánh thú nhân, sau này còn rất nhiều cơ hội."

"Ta đã quyết định là sẽ rút lui vào ngày mai, bây giờ chuyện mà các ngươi cần làm là chấp hành mệnh lệnh!"...

Gần như cùng thời điểm đó, trong doanh trại của đại quân thú nhân cũng đang tổ chức hội nghị quân sự. Điểm khác nhau là sĩ khí hai phe là hai thái cực hoàn toàn trái ngược.

So với quân đoàn viễn chinh kêu gào mở rộng chiến quả thì sắc mắt của đám sĩ quan thú nhân lại đang âm trầm đến đáng sợ.

Năm vạn kỵ binh bị đánh tan, đến giờ cũng chỉ mới thu nạp được chưa tới 3. 000 người, đối với đám tướng lĩnh thú nhân mà nói, chuyện này không thua gì sấm sét giữa trời quang.

Công tước Daniel thì đang vô cùng tức giận, nếu không phải lũ này chạy loạn thì cũng sẽ không gặp được quân địch.

Muốn truy cứu trách nhiệm thì cũng không được "Thú". Dựa theo tin tức mà nhóm bại binh bàn giao, toàn bộ ngũ đại quân đoàn trưởng đều đã tử trận, tướng lĩnh Người Ưng kiêm chức đốc chiến thì không biết đã đi đâu.

Không tìm được người có trọng lượng để gánh chịu trách nhiệm, vậy thì trách nhiệm của cuộc chiến bại này đương nhiên là sẽ bị đổ lên đầu Daniel.

"Tiếp theo nên đánh như thế nào, mọi người có ý nghĩ gì thì nói ra đi?"

Câu hỏi của Công tước Daniel làm cho đám sĩ quan thú nhân giật nảy mình. Người nào người nấy đều mở to mắt, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn xem thống soái nhà mình.

Những người quen với Daniel đều biết, năng lực dùng binh của gã này tỷ lệ thuận với ngạo khí. Căn bản không có vị tướng lĩnh nào đáng được gã ta để vào mắt.

Trong những cuộc hội nghị quân sự trước đó, Daniel sẽ phụ trách hạ lệnh, mọi người chỉ cần chấp hành là được.

Đưa ra ý kiến thì không có vấn đề, nhưng khả năng cao là sẽ bị mắng xối xả, như thể phương án của mọi người ở trong mắt gã ta đều là cứt chó vậy.

Sau đó một thời gian, mọi người liền không nêu ý kiến nữa. Dù sao nếu xét về năng lực quân sự thì đúng là họ kém hơn thống soái của mình rất nhiều, chuyện này không có gì phải tranh nghị.

Một thống soái kiêu ngạo như vậy lại đột nhiên hỏi đối sách của mọi người. Sự thay đổi đột ngột này làm cho các tướng lĩnh cảm thấy rất không quen, thậm chí có một vài tướng lĩnh còn nghi ngờ vị thống soái trước mắt này đã bị đổi "Tim" .

Những chuyện tương tự cũng đã từng xảy ra trên đại lục Aslante. Đặc biệt là trong cung đấu, lợi dụng pháp môn tà ác để thay mận đổi đào là chuyện thường xuyên xảy ra.

Chỉ là những cách làm này có nhược điểm rất rõ ràng. Ngoài việc linh hồn không thể hoàn toàn tương thích với cơ thể ra, thì cũng rất dễ để lộ sơ hở trong lời nói và hành động.

Sau khi liên tục xác định là không phát hiện ra vấn đề gì, một tên tướng lĩnh của Sư Nhân tộc chậm rãi nói: "Nguyên soái, quân địch vô cùng giảo hoạt, chúng ta không thể lại bị bọn chúng nắm mũi dắt đi như vậy nữa."

"Dựa theo những trận chiến trước đó, Hudson rất am hiểu về những cuộc tập kích bất ngờ, liên minh Thượng Cổ Dị tộc cũng bị hắn đánh tàn phế như vậy, Đế quốc cũng đã chịu không ít đau khổ từ hắn."

"Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp để đối phó với hắn ta. Nhưng có thể khẳng định một điều, chúng ta không thể tiếp tục chia binh ra nữa."

"Cho dù thế cục có biến hóa khôn lường cỡ nào thì chúng ta cũng không được chia binh. Nếu không sẽ có thể lặp lại trận thảm kịch của Liên minh Thượng Cổ Dị tộc!"

Vừa dứt lời, các tướng lĩnh liền lập tức phụ họa. Chỉ trong nháy mắt,"Không thể chia binh" đã trở thành nhận thức chung của mọi người.

Nhưng đối với Công tước Daniel mà nói, những kiến nghị này nói giống như không nói vậy, toàn là những lời nói nhảm nhí.

"Không thể chia binh" chỉ là hành vi của thú nhân, chẳng có liên quan gì đến việc đánh bại quân đoàn viễn chinh. Quân địch cũng không phải ngu ngốc, sau khi phá hoại và gây rối khắp nơi, quân đoàn viễn chinh không có ý định chạy tới liều chết với thú nhân.

Bị bộ binh làm liên lụy, việc truy kích quân địch sau này cũng đã trở thành một giấc mơ. Cho dù quân địch chạy chậm hơn nữa thì cũng sẽ nhanh hơn bộ binh.

Bình Luận (0)
Comment