Việc quân đoàn viễn chinh xâm nhập vào hậu phương của quân địch trước đó, ngoài việc phá hoại ra, còn vì để cho bộ hậu cần thở một hơi.
Dù sao quân đoàn viễn chinh chính là đối tượng tiêu thụ rất nhiều vật tư. Nhìn bề ngoài thì chỉ có ba vạn người, nhưng mức tiêu thụ vật tư thực tế lại tương đương với hai mươi vạn lính bộ binh.
Hầu tước James gặp bi kịch. Phe chủ chiến đang nín một bụng lửa, đều trút giận hết lên đầu kẻ xui xẻo này.
Không chỉ phe chủ chiến mắng ông ta vô năng, mà ngay phe chủ hòa cũng mở miệng mắng. Trong lúc nhất thời, công văn vạch tội ông ta bay về phía vương đô giống như tuyết rơi vậy.
Hai phe thống nhất lập trường cũng không có gì kỳ lạ. Với mối quan hệ giữa Vương quốc Alpha và Đế quốc Thú nhân, phe chủ hòa chân chính là không tồn tại.
Hiện giờ phe chủ hòa đã không nhìn thấy hy vọng chiến thắng, sau khi cân nhắc thiệt hơn mới muốn nhanh chóng kết thúc chiến tranh.
Trong cái nhìn của rất nhiều tướng lĩnh, nguyên nhân dẫn đến tình thế bị động hiện tại chính là do Vương quốc không biết dùng người. Nếu như để Nguyên soái Hudson tới tiền tuyến sớm một chút thì đã không có trận thất bại trước đó rồi.
Không mất thành mất đất, không hao binh tổn tướng, vật tư chiến lược mà Vương quốc tích trữ trước đó cũng sẽ không bị tổn thất.
Tình hình khác nhau, lựa chọn đương nhiên cũng khác nhau. Nếu có thể đánh bại Đế quốc Thú nhân, chỉ có kẻ ngốc mới đi đàm phán với chúng!
Phong ba lắng lại, chỉ có khổ Hầu tước James là chịu khổ.
Vốn dĩ Caesar IV đã chọn cách xử lý lạnh rồi, cố gắng làm mờ đi trận thất bại trước đó, nhưng bây giờ bị một đống văn thư vạch tội như vậy, muốn nhẹ nhàng qua loa cũng không thể được.
Đối với biến cố đột nhiên xuất hiện này, Hudson chỉ nở một cười. Không bỏ đá xuống giếng thạch là vì hắn nể tình đồng liêu.
Nhân tiện mượn cơ hội này để cảnh báo các bên, để ngăn một số kẻ không an phận, luôn nhìn chằm chằm vào vị trí của hắn. . . .
"Nguyên soái, Vương quốc truyền tin tới, nói là Trung đại lục đã ngừng chiến từ nửa tháng trước rồi!"
Sau khi nhân được tin này, Hudson hơi sững sờ.
Nửa tháng trước, tính thời gian thì đoàn đại biểu của vương quốc vẫn đang trên đường đến đây, mà chiến tranh ở Trung đại lục đã ngừng lại rồi.
Là hàng xóm, tin tức được đến muộn như vậy rõ ràng là do tam đại tam Vương quốc ở Trung đại lục cố tính phong tỏa.
Có lẽ sau khi nhận được tin tức này, toàn bộ những người cầm quyền trên đại lục đều sẽ ngơ ngác giống hắn.
Thật là quá đột ngột. Rõ ràng là hai bên đang chém giết ngươi chết ta sống trên chiến trường, vậy mà lại đột nhiên ngừng chiến, ai cũng cần thời gian để bình tĩnh lại.
Hudson mở bản đồ Trung đại lục ra, nhìn thấy phạm vi kiểm soát hiện giờ của các bên, kết hợp với quân báo nhận được trước đó, hắn đột nhiên hiểu được lý do tại sao các bên tham chiến lại chịu ngừng chiến.
Chiến tranh là vì phục vụ cho chính trị, chính trị lại bị lợi ích thúc đẩy.
Khi chi phí chiến tranh vượt quá lợi nhuận, các bên tham chiến đều cần phải suy nghĩ lại.
Vì ích lợi quốc gia, cả Vương quốc Alpha cũng có thể đàm phán với kẻ thù lâu năm là Thú nhân, vậy thì ba nước ở Trung đại Lục đương nhiên cũng có thể thỏa hiệp với Liên minh dị tộc.
Khác với chiến trường Bắc Cương là tiêu hao không có ý nghĩa, Liên minh dị tộc chiếm ưu thế tuyệt đối ở chiến trường Trung đại lục.
Trong bối cảnh này, việc ngừng chiến sẽ cần phải trả một cái giá rất lớn.
Không biết tình hình cụ thể, Hudson không thể đánh giá quyết định của ba nước Trung đại lục là đúng hay sai. Điều duy nhất có thể khẳng định là: Hiện giờ đã ngừng chiến, tam đại vương quốc đã bảo vệ được cơ nghiệp.
"Tom, phái người mời Bá tước Francois tới đây."
Hudson lập tức ra lệnh.
Xảy ra chuyện như vậy, tiếp theo phải xem Liên minh Nhân tộc có phản ứng gì.
Nếu có thể ngay lập tức thực hiện các biện pháp mạnh mẽ, kịp thời kéo ba quốc gia Trung đại lục trở lại chiến trường, thì kế hoạch của vương quốc vẫn như cũ.
Nếu Liên minh Nhân tộc không đủ mạnh mẽ trong vấn đề này, vậy thì vương quốc cũng không còn tất yếu phải tiếp tục ẩn giấu nữa, mà trực tiếp kết thúc chiến tranh là được.
Dù sao, chỉ khi đại diện cho toàn bộ nhân tộc thì mới là Liên minh Nhân tộc. Còn nếu Liên minh chỉ nằm trong quyền kiểm soát của các thể lực Nam đại lục thì chỉ có thể coi là Liên minh Nhân tộc Nam đại lục.
Nghĩ lại thì thật là lúng túng, từ khi chiến tranh đại lục nổ ra, nhân tộc đã có hàng chục quốc gia bị diệt vong, nhưng dị tộc lại chỉ có hai vương quốc bị hủy diệt.
Chiến tích như vậy mà cũng không có người nào cảm thấy Nhân tộc là bên thua.
Nhân tộc không thua, nhưng các nước nhỏ ở Bắc đại lục và Trung đại lục đã thua sạch bách rồi.
Nếu như hai đại liên minh ăn thua đủ với nhau thì bọn họ còn có một tia khả năng "Phục quốc". Nhưng một khi song phương lựa chọn thỏa hiệp ngừng chiến, vậy thì sẽ chẳng liên quan gì đến họ nữa.
Các thế lực nhân tộc ở Nam đại lục đều là bên thắng, chỉ khác nhau ở chỗ thắng nhiều hay thắng ít mà thôi.
Từ tình hình trước mắt thì Vương quốc Frank là bên thắng lớn nhất. Không chỉ thâu tóm được Vương quốc bán thú nhân, mà còn thu nạp được một lượng lớn di dân, bọn họ chắc chắn sẽ bước vào giai đoạn tăng cường sức mạnh sau chiến tranh.
Iberia và Giáo Đình cũng có thu hoạch không tệ, người trước thì thâu tóm được địa bàn của Thực Nhân Ma, kẻ sau lại dùng thủ đoạn tôn giáo để khống chế một vương quốc.
Lão đại ăn thịt, các tiểu đệ uống canh. Các quốc gia khác của Nam đại lục cũng được chia một chén canh.
Có thu hoạch thì cũng có trả giá, chiến tranh luôn cần phải có người hy sinh. Trong cuộc chiến sinh tử giữa các chủng tộc này, ngay cả người chiến thắng cũng phải trả giá không nhỏ.