Vấn đề duy nhất là khu Cận Đông mới chỉ bắt đầu phát triển, quy mô còn quá nhỏ, tạm thời chưa thể chứa quá nhiều công thương nghiệp.
Còn việc lấy "thời kỳ miễn thuế ba mươi năm" của vương quốc ra nói chuyện, đây chỉ đơn thuần là vì nâng cao hình tượng cá nhân của Hudson lão gia lên một chút mà thôi.
Đến lúc đó, cho dù muốn trưng thu thuế quá cảnh thì cũng có thể nói với bên ngoài là vương quốc muốn thu, chứ không phải kẻ làm lãnh chúa như Hudson lão gia muốn vơ vét tiền của mọi người.
Trong chế độ thầu thuế, tình hình thu thuế cụ thể sẽ không được công khai. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ định mức, số thuế thu được cụ thể là bao nhiêu, từ đâu thu thuế, đều chẳng ai quan tâm.
Nếu mọi người có thần thông quảng đại, có thể khiến vương quốc miễn thuế cho Tuyết Nguyệt Lĩnh, thì Hudson cũng không ngại tiếp tục kéo dài chính sách "thuế một đồng tệ" này.
Ưu đãi về thuế cộng với lợi thế về vị trí địa lý, khu Cận Đông này có thể phát huy ra sức mạnh như thế nào, Hudson cũng không rõ nữa.
Nhưng miễn là vương quốc dám miễn thuế lâu dài thì trong tương lai, hàng hóa công thương nghiệp của Tuyết Nguyệt lĩnh sẽ tạo ra lợi thế áp đảo so với các khu vực khác.
Nhìn thấy sự reo hò của các quý tộc lãnh chúa, Tể tướng Đại công tước Newfoundland thì nửa vui nửa buồn."Thuế một đồng tệ" này chắc chắn sẽ thúc đẩy sự phát triển của khu Cận Đông, nhưng thủ đoạn lôi kéo lòng người mà vị Nguyên soái Hudson này sử dụng thực sự là quá mạnh mẽ.
So với Ngũ đại gia tộc Bắc Cương trước đây, hai bên hoàn toàn không ở cùng đẳng cấp.
Nếu Ngũ đại gia tộc Bắc Cương có được một nửa thủ đoạn này thôi thì đám quý tộc lãnh chúa Bắc Cương đã sớm bị bọn hắn lôi kéo hết rồi, cũng không đến mức bị "Người người kêu đánh" trong chính trường.
Cùng là quyền thần, cùng bảo vệ biên cương cho vương quốc, nhưng thủ đoạn mà Hudson thể hiện thật sự là quá xuất sắc.
Làn sóng nhường lợi về mặt thu thuế này không chỉ là đang thể hiện thiện chí với các quý tộc ở khu Cận Đông, mà còn thể hiện thiện chí với các quý tộc vương quốc đứng sau họ.
Có thể tưởng tượng khi chuyện này xảy ra, sau này trong chính phủ vương quốc sẽ không còn ai dám bàn luận về vấn đề chủ quyền của "cảng Tân Nguyệt" nữa.
Cảnh giác thì cảnh giác, nhưng một vị Tể tướng như ông ta lại chẳng làm được gì, thậm chí ở bên ngoài ông ta còn phải ca ngợi Hudson. ...
Giảm thuế kích thích là cơ chế lâu dài, tác động ngắn hạn đối với Tuyết Nguyệt lĩnh không lớn.
Công tác xây dựng thành trì đã được triển khai toàn diện, vấn đề an ninh của đội ngũ thi công đã rơi xuống đầu Hudson.
Kế hoạch của vương quốc là phái 20 vạn quân trú đóng ở khu Cận Đông, nhưng đó cũng chỉ là kế hoạch. Số quân đầu tiên tiến vào Cận Đông cũng chỉ có 8 vạn người, tỷ lệ kỵ binh thì chỉ có hai vạn.
Điều đáng mừng duy nhất là trong hai vạn kỵ binh này có một nửa quân số đến từ quân đoàn viễn chinh, sức chiến đấu có thể xếp vào nhóm đầu trên đại lục.
Thực lực này chắc chắn không đủ để đối đầu với Đế quốc Thú Nhân, nhưng đối mặt với bất kỳ bộ lạc thú nhân nào cũng là dư xài. Vấn đề duy nhất là có quá nhiều thứ cần phải cân nhắc khi bắt đầu xây dựng thành trì.
Thành quả lớn nhất của cuộc viễn chinh của Liên minh Nhân tộc đối với thú nhân trước đây không phải là đánh bại Đế quốc Thú Nhân, mà là làm gián đoạn quá trình chuyển đổi từ thời kỳ du mục sang nền văn minh nông nghiệp.
Đối với nhân tộc mà nói thì đây là một chuyện tốt. Nhưng đối với một người muốn phòng thủ khu Cận Đông như Hudson mà nói lại là một phiền toái lớn.
Đặc điểm lớn nhất của nền văn minh nông nghiệp là cư trú lâu dài, không giống như các dân tộc du mục hàng năm đều phải di cư khắp nơi.
Nếu thú nhân tập trung ở một nơi để trồng trọt và phát triển thì xác suất gây chuyện chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều. Dù sao, thú nhân chạy được nhưng đồng ruộng và nhà cửa không chạy được, gây chuyện thì sẽ phải lo lắng bị trả thù.
Nhưng nền văn minh du mục thì khác, cướp xong thì di chuyển sang nơi khác, trên đại thảo nguyên mênh mông, muốn trả thù cũng khó.
Hiện giờ đã vào mùa hè, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau thu sẽ là lúc thú nhân thử vươn móng vuốt thăm dò. . . .
"Nguyên soái, thông tin về khu Cận Đông đều ở đây, nhờ có uy danh của ngài nên các bộ lạc thú nhân cỡ lớn không dám gần Tuyết Nguyệt lĩnh."
"Căn cứ vào tình huống này, chúng tôi đã điều chỉnh một số kế hoạch ban đầu. Ngoài việc phát triển ngư nghiệp và chăn nuôi, Bộ Hành chính dự định khai phá ruộng muối ở các khu vực ven biển."
"Trên đại thảo nguyên thiếu mỏ muối, nên phần lớn nguồn cung muối ăn cho khu Cận Đông trong tương lai sẽ do vương quốc vận chuyển."
"Chỉ cần giá muối do chúng ta cung cấp tương đương với giá muối được vận chuyển từ vương quốc thì sẽ chiếm được một nửa thị trường."
"Những lãnh chúa ở khu vực ven biển chính là những đối thủ cạnh tranh chính của chúng ta trong lĩnh vực này. Đặc biệt là gia tộc Felix, bọn họ đang nắm giữ bến cảng lớn nhất của vương quốc ở Bắc Cương, còn có lợi thế của sông Thương Lan."
"Nếu như phát sinh giá cả chiến thì gia tộc Felix cũng có lợi thế địa lý, có khả năng sẽ chia tệp khách hàng của chúng ta."
"Đặc biệt, thị trường bảy tỉnh Bắc Cương hiện giờ đều bị họ và Tứ đại gia tộc Bắc Cương khác hợp tác lũng đoạn."
"Tuy nhiên, sự độc quyền này không bền vững, nghe nói trong lãnh địa Bắc Cương đã phát hiện ra mỏ muối mới, một khi khai thác được thì lợi nhuận của họ sẽ giảm đi đáng kể."
"Xét thấy Tuyết Nguyệt lĩnh hiện giờ đang trong trạng thái miễn thuế, các lãnh chúa khác ở khu Cận Đông vẫn chưa tới đất phong, nên thuế quá cảnh chắc chắn là không thu được."
"Vì lý do chi phí, một số lãnh chúa ở Bắc Cương rất có thể sẽ chọn vận chuyển hàng hóa qua khu Cận Đông Nam."