"Đây đều là nguyên khí của Đế quốc, nếu như chúng ta không can thiệp, mặc cho bọn chúng tiếp tục tàn sát chủng tộc, e rằng rất nhiều chủng tộc sẽ biến mất khỏi đại lục."
"Vì tương lai của Đế quốc, ta đề xuất tất cả chúng ta cùng nhau phát đi thông báo: Cấm lôi kéo các chủng tộc không liên quan vào trong cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng tộc, các chủng tộc không tham gia cạnh tranh cũng không được xuất hiện trên chiến trường!"
Ngân Nguyệt Lang Hoàng lo lắng nói.
Kế hoạch ban đầu là dùng chức vị hoàng tộc để các chủng tộc mạnh tham gia cạnh tranh và tự tàn sát lẫn nhau, nhằm củng cố vị thế hoàng tộc của họ.
Nhưng không ngờ là càng đánh thì tình hình lại càng thay đổi. Những chủng tộc vốn nên là kẻ thù không đội trời chung thì giờ lại bắt đầu chơi trò kéo bè kết phái.
Nhiều khi hai chủng tộc cạnh tranh đang đánh nhau, đánh một lúc thì chủng tộc trung lập ở gần đó bỗng nhiên biến mất.
Xảy ra một hai lần thì có thể là tai nạn, nhưng xảy ra nhiều lần, Ngân Nguyệt Lang Hoàng liền nhận ra điều không ổn.
Đây đâu phải là tự tàn sát lẫn nhau, rõ ràng là lợi dụng cơ hội để mở rộng thực lực, cố ý diễn trò cho Tứ đại Hoàng tộc bọn họ xem mà.
Sau khi nhận ra được vấn đề, quay đầu nhìn lại, Ngân Nguyệt Lang Hoàng bất đắc dĩ phát hiện, có vẻ như mình đã không còn đủ khả năng can thiệp.
Tuy rằng thực lực tổng hợp của các tộc kéo bè kết phái không sánh bằng những hoàng tộc như họ, nhưng cũng không phải là quả hồng mềm, mặc cho họ thích làm gì thì làm.
Không nghi ngờ gì nữa, hành vi liên kết ngầm này là điều mà Tứ đại Hoàng tộc không thể dung thứ.
"Được!"
"Ta hoàn toàn đồng ý lời đề nghị của Lang hoàng, những chủng tộc này thật sự quá ngang ngược, nếu như chúng ta không triển khai hành động, sợ rằng bọn chúng đã quên ai mới là chủ nhân trên đại thảo nguyên."
"Chỉ phát hành một thông báo thôi là không đủ, mà còn phải châm dầu vào lửa, để bọn chúng thực sự chém giết với nhau."
"Ta đề nghị tổ chức đại hội tranh giành Hoàng tộc, bất kỳ chủng tộc nào muốn tham gia cạnh tranh đều có thể đăng ký, hình thức thi đấu là quân đoàn chiến."
"Chỉ định một khu vực, để các chủng tộc tham gia phái quân đoàn tinh nhuệ vào trong đó săn giết đối thủ, chủng tộc nào có thành tích cao nhất thì chủng tộc đó sẽ trở thành hoàng tộc mới!"
Ưng Nhân Hoàng lạnh lùng nói.
Trong Tứ đại Hoàng tộc, chỉ có họ là có sức chiến đấu thấp nhất. Nếu không phải tất cả các chủng tộc có khả năng bay lượn đều bị giết sạch thì địa vị của họ sẽ không vững chắc như thế.
Tuy nhiên, thế giới này cuối cùng cũng là mạnh được yếu thua, một số chủng tộc có sức mạnh gần bằng tộc Người Ưng đã không còn coi họ ra gì nữa.
Không nghe lời, vậy thì hủy diệt thôi!
Trước lợi ích của chủng tộc, ngay cả Đế quốc cũng phải nhường đường. Những chủng tộc có sức mạnh đe dọa đến vị trí Hoàng tộc của họ đều phải bị áp chế.
Dùng quân đoàn chiến để quyết định Hoàng tộc hoàn toàn là đang ép các chủng tộc mạnh mẽ tự tàn sát lẫn nhau.
Dù phân ra thắng bại thì cũng không tránh khỏi bị tổn thất thực lực. Cho dù thuận lợi trở thành Hoàng tộc thì cũng rất khó có tiếng nói trong Đế quốc.
"Ưng Hoàng, thủ lĩnh của các tộc cũng không phải là kẻ ngốc, nếu như làm vậy, khả năng cao là sẽ bị phản ứng ngược."
"Càng ép buộc thì cường độ phản kháng của mọi người cũng càng lớn. Không chừng các tộc sẽ phản đối, từ chối tham gia vụ . ."
Không đợi Hùng Nhân Hoàng nói hết lời, Ưng Nhân Hoàng đã ngắt lời: "Hùng Hoàng, chuyện này có gì mà sợ!"
"Nhiều chủng tộc như vậy, chắc chắn sẽ có chủng tộc sẵn sàng hợp tác với chúng ta. Dù sao cũng chỉ trống một vị trí hoàng tộc, muốn thượng vị thì nhất định phải chiến đấu."
"Nếu có chủng tộc không tham gia thì trực tiếp hủy bỏ tư cách của chúng, đồng thời đưa bọn chúng vào trong danh sách mục tiêu trọng điểm cần được đàn áp."
"Tìm cơ hội tập hợp lực lượng của bốn nhà chúng ta, hủy diệt bọn chúng chỉ trong một lần hành động, vừa hay có thể giết gà dọa khỉ!"...
Lợi ích động nhân tâm, dưới sự kích thích của giải thưởng hậu hĩnh mà Hudson đưa ra, các học viên liền điên cuồng chế tạo ma pháp dược tề, ngày nào phòng thí nghiệm cũng kín người hết chỗ.
Thực ra, không chỉ học viên mà ngay cả nhiều giảng viên trong học viện cũng động lòng. Nhưng vì đây là cuộc thi dành cho học viên, nên họ không thể tham gia.
Mọi người đều đang bận rộn khí thế ngất trời, đặt nền móng cho sự thành lập của Ngân hàng Phát triển Cận Đông.
Lô thẻ ma tinh đầu tiên đã đến nơi, ba chi nhánh cùng nhau khai trương, không có hoa tươi, không có tiếng vỗ tay, lặng lẽ khai trương.
Ngân hàng kín tiếng đến mức này, doanh thu đương nhiên là chẳng không thể tốt được đến đâu. Những khách hàng mở thẻ trong giai đoạn đầu đều là bạn bè đến ủng hộ.
Không phải là Hudson không biết tầm quan trọng của việc tuyên truyền, chủ yếu là ngân hàng vẫn đang trong quá trình tìm hiểu cách thức kinh doanh, hoàn toàn không có khả năng phục vụ nhiều khách hàng hơn nữa.
Cuối cùng, đối tượng khách hàng chủ yếu mà hắn nhắm đến là các quý tộc lão gia, cũng không thể để người ta đứng xếp hàng để giải quyết thủ tục được.
Nếu đã chọn đi theo con đường cao cấp thì phải có dịch vụ tương xứng. Giai đoạn đầu có ít khách hàng, vừa đúng lúc để rèn luyện đội ngũ.
Ba chi nhánh đã phát hành tổng cộng 136 thẻ ma tinh, vừa khai trương đã được như vậy, điều này làm cho Hudson cảm thấy rất hài lòng.
Đúng là số lượng khách hàng thực sự rất ít, nhưng bù lại đều là khách hàng tốt. Hơn một trăm người nhận thẻ khách hàng, số tiền mặt đã gửi là hơn 30 vạn kim tệ, đã xem như là nể mặt hắn lắm rồi.
Điều quan trọng nhất sau đó không phải là mở rộng hoạt động gửi tiền, cũng không phải là tìm kiếm khách hàng cho vay vốn, mà là phải cho mọi người thấy lợi ích của ngân hàng.