"Các vị, rốt cuộc các vị định làm gì?"
"Sao ta nghe chẳng hiểu gì cả vậy!"
Butzweig nói với vẻ mặt cầu xin.
Hiện giờ Butzweig thực sự không muốn hiểu chút nào. Nếu sớm biết là tin tức này sẽ khủng bố như vậy thì gã ta đã không tiếp xúc với những kẻ này rồi.
"Yên tâm đi, tộc trưởng Butzweig."
"Cũng chẳng phải là đại sự gì, chính là mấy nhà chúng tôi chuẩn bị vào ngày quân đoàn chiến khai mạc sẽ cùng nhau thượng sách lên Tứ đại Hoàng tộc: yêu cầu tăng thêm mấy cái ghế Hoàng tộc."
"Nếu như tộc Behemoth chịu tham gia, vậy thì trong số những cái ghế hoàng tộc được tăng thêm cũng sẽ có chỗ cho tộc Behemoth."
"Tộc được mời tham gia không chỉ có mỗi Behemoth, mà còn có những tộc lớn trung lập khác nữa."
"Thời đại đã khác rồi, Ngũ đại Hoàng tộc cộng trị đã xưa lắm rồi, không thể thỏa mãn được nhu cầu của Đế quốc nữa."
"Muốn Đế quốc tỏa ra sức sống mới thì nhất định phải bổ sung thêm nhiều máu mới vào trong hoàng tộc."
"Trong Đế quốc, chỉ cần là chủng tộc có thực lực, chúng tôi đều hoan nghênh họ cùng nhau gia nhập!"
Người đàn ông đầu hổ cười ha hả nói.
Nghe được tin tức kinh thiên động địa này, Butzweig trực tiếp đứng hình tại chỗ, trong đầu chỉ toàn là: Còn có thể chơi kiểu này sao?
Lúc đầu gã còn cho rằng mọi người muốn liên thủ lôi Tứ đại Hoàng tộc xuống ngựa, gã ta còn chuẩn bị khuyên can nhẹ nhàng, lật tung lá bài tẩy của Tứ đại Hoàng tộc, để cho họ biết khó mà lui.
Hiện giờ đổi sang một hình thức khác, tình hình đã hoàn toàn khác biệt. Theo lý mà nói, bọn họ có thể liên tục lôi kéo đồng minh, cho đến khi thực lực áp đảo Tứ đại Hoàng tộc mới thôi.
Tạo ra quá nhiều Hoàng tộc sẽ dẫn đến Hoàng tộc bị giảm giá trị, nhưng đây không phải là chuyện mà một đám người cần chân trần nên suy nghĩ.
bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính
Tất cả mọi người còn không phải là Hoàng tộc, vậy thì tại sao phải giữ gìn lợi ích của Hoàng tộc chứ?
Nguyên nhân mà Butzweig rất coi trọng "thân phận Hoàng tộc" là vì gã ta đã từng là một thành viên trong nhóm lợi ích đó.
Sau khi tỉnh táo lại, Butzweig quyết tâm nói: "Được, tính thêm cả tộc Behemoth ta nữa!"
"Lấy khế ước ra đây đi, ta có thể ký tên ngay bây giờ. Nhưng phải nói rõ trước, trong đề xuất tăng thêm vị trí hoàng tộc lần này của chúng ta nhất định phải có ghế cho tộc Behemoth!"
Một bước này nhất định phải bước ra, để ngôi vị Hoàng tộc bị giảm giá trị cũng còn tốt hơn là không có thân phận Hoàng tộc.
Là một hoàng tộc đã suy tàn, tộc Behemoth có tình cảm rất sâu với Hoàng tộc. Cũng chính là không thể thỏa mãn giấc mộng Hoàng tộc của các tộc nhân nên Alex mới bị gã ta nhân cơ hội kéo xuống ghế tộc trưởng.
Là người kế nhiệm, nếu Butzweig chậm chạp không làm ra thành tích, sớm muộn gì gã cũng sẽ đi theo vết xe đổ của Alex.
Ngay từ đầu thì Butzweig đã không có lựa chọn. Không quan tâm nước này sâu cỡ nào, lấy lại ngôi vị Hoàng tộc trước rồi tính.
Còn những vấn đề chính trị phát sinh sau đó, đó là chuyện mà hoàng tộc cần phải xem xét. . . .
"Lòng tham của bọn này cũng không nhỏ nha!"
Sau khi xem xong tình báo được truyền về từ Đế quốc Thú Nhân, Hudson khinh thường lẩm bẩm.
Có thể thấy được tổ chức tình báo của vương quốc thật sự là rất thô sơ. Chỉ vừa mới hành động mà đã có nhiều người bị bại lộ như vậy.
May mà hắn để lại một tay, chỉ lựa chọn kích hoạt một số con tốt không có tiềm năng phát triển, lộ ra cũng không tiếc.
Phúc họa song hành.
Con tốt đã bước ra ngoài ánh sáng, nhưng lại không bị xử lý ngay lập tức, mà trở thành cầu nối liên lạc giữa vương quốc và các chủng tộc, đây cũng coi như một chuyện may mắn.
Đòi vũ khí trang bị chỉ là vấn đề nhỏ. Hudson không sợ bọn chúng khẩu vị lớn, chỉ sợ bọn chúng không có khẩu vị.
Mâu thuẫn trong nội bộ Đế quốc Thú Nhân đã tích tụ bao nhiêu, chính bọn chúng cũng không rõ ràng. Nhiều khi thực lực của chủng tộc tăng lên không có nghĩa là thực lực của Đế quốc cũng tăng lên.
Vào thời điểm quan trọng như lúc này, việc mua sắm nhiều vũ khí trang bị như vậy rõ ràng là đang chuẩn bị cho một trận đại chiến.
"Công tước đại nhân, những vật tư khác thì dễ làm, nhưng buôn lậu vũ khí trang bị, sợ là không tiện bàn giao với phía vương quốc!"
Jose mở miệng khuyên can.
Từ giọng điệu của Hudson, ông ta đã nghe được lập trường nghiêng về phía đồng ý, nhưng là thuộc hạ, Jose buộc phải cân nhắc đến tác động chính trị.
Những thứ khác lọt vào tay Đế quốc Thú Nhân thì còn có thể đổ hết trách nhiệm lên người những kẻ buôn lậu. Nhưng vũ khí trang bị thì khác, đây vốn là thứ nằm trong phạm vi quản lý của vương quốc.
Đúng là có thể mua được từ các tổ chức dân gian, nhưng số lượng và phẩm loại đều bị kiểm soát chặt chẽ, căn bản không thể buôn lậu với quy mô lớn sang Đế quốc Thú Nhân được.
Chỉ có một số đại quý tộc trong vương quốc mới có năng lực buôn bán vũ khí với số lượng lớn. Số lượng nghi phạm quá ít, chỉ điều tra kỹ lưỡng thì sẽ rất dễ biết được là ai đã làm chuyện này.
"Buôn lậu vũ khí trang bị đương nhiên là không được phép, nhưng phê duyệt cho tổ chức tình báo sử dụng thì lại hợp pháp."
"Đúng dịp là quân đội vương quốc vừa thay thế một lô vũ khí trang bị, trước tiên cứ phê cho tổ chức tình báo sử dụng tạm đi, còn chuyện họ dùng để làm gì thì ta không quan tâm!!"
"Nhớ sàng lọc lại một lần, ưu tiên cung cấp một số vũ khí tiêu hao. Những vũ khí như đại đao trường mâu cũng phải được chọn lựa kỹ càng, tốt nhất là sau khi đánh được vài trận thì sẽ hỏng hết."
Hudson mặt không đổi sắc nói.
Là chủ soái tiền tuyến, nhất định phải biết cách biến báo linh hoạt. Chuyện buôn lậu vũ khí trang bị đương nhiên là không thể làm, ít nhất là không thể tự mình làm.
Tổ chức tình báo của vương quốc trên danh nghĩa thì nghe theo mệnh lệnh của hắn, nhưng lão đại thực tế lại là Caesar IV.