Họa mà Hudson không gánh nổi không có nghĩa là Quốc vương cũng không gánh nổi. Chỉ cần kẻ cầm đầu như y chịu phối hợp một chút thì hoàn toàn có thể xóa bỏ những dấu vết liên quan.
Nếu như có người truy đến cùng thì câu trả lời là: phần lớn những vũ khí trang bị này đều đã bị hư hỏng, số còn lại cũng đã bị tiêu hao trong quá trình kích động nội chiến ở Đế quốc Thú Nhân.
Dù sao số vũ khí mà Hudson cung cấp đều có tính tiêu hao, không đợi đến khi cuộc đại chiến tiếp theo bộc phát thì đã bị tiêu hao gần hết rồi.
Chỉ cần không có một lượng lớn vũ khí tiêu chuẩn của vương quốc xuất hiện trên chiến trường khi thú nhân xâm lược vương quốc thì sẽ không phải là vấn đề lớn.
Còn về việc những vũ khí trang bị này có tốt hay không, có thể thỏa mãn nhu cầu của thú nhân hay không, hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.
Nếu không phải lo lắng về tác động chính trị thì Hudson đã trở thành con buôn vũ khí lớn nhất, chuyên bán những loại vũ khí rác cho Đế quốc Thú Nhân.
"Công tước đại nhân, nếu cứ dung túng cho thú nhân như vậy, sợ là sẽ để lại hậu họa vô cùng!"
Nghe xong lời của Jose, Hudson nhẹ gật đầu. Sự khác biệt về nhận thức đều là do thông tin không đồng đều gây ra.
Chiến lược của vương quốc được bảo mật nghiêm ngặt, hiện giờ chỉ có hắn và Quốc vương Caesar IV mới biết được toàn bộ mọi chuyện. Ngay cả những nhân viên tình báo thực hiện nhiệm vụ cũng chỉ nghĩ rằng họ chỉ đang kích động nội chiến giữa thú nhân.
Một khi đã sử dụng "Đế chế đa nguyên" rồi thì không chỉ có Đế quốc Thú Nhân bị ảnh hưởng, mà còn có thể lan sang nhân tộc.
Các bộ lạc lớn trong Đế quốc Thú Nhân đều muốn trở thành Hoàng tộc, các đại quý tộc trong thế giới làm sao có thể không muốn tiến thêm một bước chứ?
Một khi có tiền lệ thì sẽ không biết có bao nhiêu kẻ đến sau. Đối với quân quyền mà nói, bản thân nó cũng là một loại suy yếu.
Nếu không phải Caesar IV muốn có một sự nghiệp lẫy lừng thì y đã không nghe những lời lừa gạt của Hudson, còn đồng ý xuất khẩu "đế chế đa nguyên" cho Đế quốc Thú Nhân nữa.
Hudson không muốn tên mình có trên sổ đen của các quân chủ, nên hắn chỉ có thể lựa chọn bảo mật nghiêm ngặt, ngay cả những tên thuộc hạ thân tín cũng không nói.
Lý do thoái thác với bên ngoài luôn chỉ có một: kích động nội loại trong Đế quốc Thú Nhân.
Nếu như tăng thêm một vài Hoàng tộc nữa, thì đó chính là do thú nhân tự làm loạn. Dù sao, người ta cũng có tiền lệ.
"Ngũ hoàng cộng trị" đều có thể làm ra được, lại tăng thêm mấy cái ghế Hoàng tộc thì cũng chẳng có gì gọi là. . . .
Sự mờ ám của các đại lão đã trực tiếp khiến cho những người chấp hành bên dưới chịu khổ. Là thành viên cốt cán của tổ chức tình báo vương quốc, Orucci hiện cũng đang rất đau đầu.
Vũ khí trang bị đã được phê duyệt rồi, nhưng có muốn bán cho thú nhân hay không thì lại không có một tuyên bố chính thức nào.
Kết quả của việc xin chỉ thị chính là: Xem tình hình mà xử lý!
Ở phương diện này, lập trường của Quốc vương bệ hạ và Nguyên soái Hudson đều thống nhất một cách lạ thường, thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối với bọn họ.
Nhưng Oruch lại không muốn có được sự tin tưởng này một chút nào. Khi không có mệnh lệnh của cấp trên, nếu tự xử lý mà gây ra chuyện thì y phải gánh toàn bộ trách nhiệm.
"Thống lĩnh, trong những năm gần đây, ngân sách mà vương quốc cấp cho chúng ta không có năm nào là đủ cả, toàn phải nhờ mọi người làm thêm mua bán để bù đắp."
"Liên quan tới vấn đề ngân sách, chúng ta đã nhiều lần khiếu nại với bên trên, cả Quốc vương bệ hạ và Nguyên soái Hudson đều từng giúp chúng ta nói chuyện, nhưng tiếc là tài chính không có tiền nên mới coi như thôi."
"Số vũ khí mà Nguyên soái Hudson chuyển chuyển đến đây đã vượt xa nhu cầu của chúng ta. Chỉ với số người ít ỏi của chúng ta, sợ là hai mươi năm cũng không dùng hết."
"Có phải là họ biết cuộc sống của chúng ta khó khăn, nên cố tình cho chúng ta một cơ hội để bù đắp kinh tế cho các huynh đệ phải không?"
Lời của phụ tá Luis làm cho Orucci sáng mắt lên. Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Tại vương quốc, vũ khí trang bị đã loại khỏi biên chế sẽ chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng khi vận chuyên đến Đế quốc Thú Nhân thì giá trị của nó sẽ lập tức tăng vọt lên gấp mười lần.
Chỉ cần luân chuyển một chút, vấn đề kinh phí của tổ chức tình báo sẽ được giải quyết ngay lập tức.
"Vậy thì nhớ làm rõ sổ sách, những vũ khí này đều đã được tiêu hao trong các hành động ở Đế quốc Thú Nhân, tuyệt đối không phải là bán cho thú nhân!"
"Luis, ngươi đích thân phụ trách chuyện này. Nhất định phải xử lý tốt đầu đuôi, ghi rõ đường đi của toàn bộ vũ khí."
"Nếu tương lai có ai kiểm tra sổ sách thì đây chính là cách đối phó! Vì lý do an toàn, sau mỗi một lần hành động đều phải báo cáo lên cho Nguyên soái Hudson và Quốc vương!"
Orucci thấp giọng nói. ...
Dưới sự cho phép Hudson, những chuyến xe chở đầy vũ khí được đưa ra bến tàu và lên thuyền rời đi.
Từ khi đoàn Ma pháp sư vương quốc bắt đầu dọn dẹp các rạn san hô ven biển, hoạt động buôn lậu đã dần chuyển sang thời kỳ 2. 0, từ buôn lậu trên bộ chuyển sang song song cả đường biển và đường bộ.
So với vận chuyển đường bộ truyền thống, vận tải đường biển không chỉ có chi phí thấp hơn mà còn có độ an toàn cao hơn.
Không tấn công thương đội là quy tắc thông thường, nhưng có nhiều bộ lạc thú nhân như vậy, luôn có một vài kẻ không tuân theo quy tắc.
Chỉ cần làm sạch một chút thì cái chết của những kẻ buôn lậu này cũng là chết vô ích, không ai sẽ đứng ra đòi công đạo cho một nhóm người chết cả.
Cái giá phải trả không gì khác ngoài tuyến đường thường xuyên xảy ra tai nạn, sau này sẽ không có thương đội nào đi qua nữa, giống như một vụ mua bán tuyệt hậu vậy.