"Phụ thân, gấp gáp như vậy làm gì? Cho dù đến muộn một hai ngày cũng đâu ảnh hưởng gì!"
Một thiếu niên ở bên cạnh thắc mắc hỏi.
Làm ăn cần nhanh nhẹn là không sai, nhưng tình huống bây giờ thì khác. Trong cuộc khủng hoảng "khan hiếm tiền tệ" này, chẳng có gì để mua bán cả.
Giá cả liên tục giảm, bây giờ mà mua vào thì chính là kiếm lời. Hầu như tất cả các thương nhân trong vương quốc đều đang cố gắng giảm thiểu lượng hàng tồn kho của mình.
Dưới tác động của cảm xúc khủng hoảng, không ai biết được đáy là ở đâu. Chuyện mà mọi người có thể làm chỉ là ngồi yên quan sát tình hình và tìm kiếm cơ hội.
"Không, Jack."
"Chúng ta phải tranh thủ trong hai ngày này!"
"Ngân hàng phát triển Cận Đông cũng không có nguồn vốn vô hạn, Trong bối cảnh cuộc khủng hoảng "khan hiếm tiền tệ", càng về sau thì việc vay vốn kinh doanh sẽ càng khó khăn hơn."
"Trong điều kiện ngang nhau, chúng ta không thể cạnh tranh được với các đại quý tộc lớn trong các khoản vay thương nghiệp."
"Giá hàng đã bắt đầu giảm mạnh, cục diện hiện giờ là ai có tiền mặt trong tay thì người đó sẽ có thể kiếm được một món hời trong cuộc biến động tiếp theo."
"Đợi đến khi mọi người ý thức được điểm này thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa!"
Tummel nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Đây là một canh bạc, nếu phán đoán sai và đặt cược sai thì chưa chắc có thể thu hồi được tiền lãi của khoản vay.
Mua cao bán thấp không phải là vấn đề, quan trọng là tốc độ thu hồi vốn. Đối với thương nhân bình thường, việc tích trữ một lượng hàng hóa lớn trong thời gian dài là chuyện rất nguy hiểm.
Điều này đồng nghĩa với việc phải chọn đúng thời điểm rút lui. Nếu rút quá sớm hoặc quá muộn thì cũng có thể bị tổn thất nặng nề.
"Phụ thân, con nhớ là ngài đã từng nói: Chỉ làm những chuyện trong khả năng của mình."
"Chúng ta không phải quý tộc, không được hưởng lãi suất ưu đãi nhất, cho dù là vay được một khoản tiền thì chi phí cần phải bỏ ra cũng sẽ không thấp."
"Ngay cả khi chúng ta có thể kiếm được một khoản tiền lớn, nhưng với quan hệ nhân mạch của chúng ta mà chạy tới đoạt thức ăn trước miệng cọp, sợ là. . ."
Không đợi Jack nói xong, Tummel đã ngắt lời: "Con trai, con thực sự đã trưởng thành rồi, không bị lợi ích trước mắt làm mờ mắt."
"Con nói không sai, có chút tiền là không thể kiếm. Nhiều khi, tiền tài chính là nguyên tội."
"Trong những năm gần đây, chúng ta hoạt động quá nổi bật, đã bị người khác theo dõi. Nếu như không muốn bị người khác nuốt chửng thì nhất định phải nghĩ cách tự cứu."
"Ta sẽ thế chấp tất cả những vụ mua bán thu hút sự chú ý nhất của chúng ta cho ngân hàng phát triển Cận Đông!"
"Bao gồm cả những vụ kinh doanh sau này, đều sẽ dùng tiền vay để kinh doanh. Cho dù chúng ta không thiếu tiền thì vẫn sẽ tiếp tục vay."
Nghe được câu trả lời này, Jack lập tức choáng váng. Y tuyệt đối không ngờ rằng cha mình lại liều đến vậy, dám chơi trò cáo mượn oai hùm.
Một khi thế chấp sản nghiệp cho ngân hàng phát triển Cận Đông rồi thì người ngoài muốn nhòm ngó cũng khó. Trong vương quốc này, chẳng có mấy người dám ra tay đoạt thức ăn trước miệng của Hudson lão gia.
Và chi phí lãi suất cần được thanh toán cũng tương đương với phí bảo kê.
Có sự che chắn của ngân hàng, sẽ không ai biết được bọn họ đã kiếm được bao nhiêu tiền.
Cho dù có ai đó nhòm ngó cũng vô dụng, tiền đều đang nằm trong ngân hàng phát triển Cận Đông. Ngoài vốn lưu động hàng ngày ra, phần lớn tài sản đều là những con số trên thẻ ma tinh.
Thẻ ma tinh đều là thẻ định danh, dù có cướp được cũng không rút được tiền, cũng không thể áp giải bọn họ đến trong ngân hàng rút tiền được!
Ép buộc khách hàng rút tiền thì khác gì với việc cướp ngân hàng chứ? Chỉ cần là người bình thường là sẽ không dám làm ra loại chuyện ngu ngốc này.
Với cách vận hành như vậy, vấn đề lớn nhất là phải đặt cược vào uy tín của ngân hàng phát triển Cận Đông, hay nói cách khác là đặt cược vào liêm sỉ của Hudson lão gia.
Nhờ vào danh tiếng tốt được xây dựng trong nhiều năm, thanh danh của Hudson tại tỉnh Đông Nam vẫn rất hữu dụng. Ngay cả việc sáp nhập đất đai cũng không làm, quý tộc kiểu mẫu như vậy, làm sao có thể nhòm ngó chút ít sản nghiệp của họ chứ?
Ít nhất là trong những năm qua, mọi người đều chưa từng nghe nói chuyện gia tộc Koslow cưỡng đoạt tài sản.
Cho dù là muốn cướp thì cũng sẽ cướp của thú nhân. Những quý tộc mới của gia tộc Koslow, hoặc là đang khai hoang ở Cận Đông, hoặc là đã bén rễ ở biên cương.
Còn ở trong tỉnh, ngoài việc kế thừa lãnh địa hợp pháp ra, gia tộc Koslow căn bản không hề cố tình mở rộng lãnh địa. Danh tiếng và uy tín đều xếp hàng đầu trong giới quý tộc.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người Tummel trực tiếp đi thẳng đến chi nhánh của ngân hàng phát triển Cận Đông. Khi đến nơi, nhìn thấy một hàng dài người đang xếp hàng, ông ta liền im lặng.
Là một ngân hàng chỉ phục vụ khách hàng cao cấp, hàng ngày chỉ có vài vị khách hàng lẻ tẻ, bắt đầu xuất hiện cảnh tượng như vậy từ lúc nào vậy?
Hết cách rồi, người thông minh thật sự là quá nhiều. Sau khi nhận thức được nguy cơ của "cuộc khủng hoảng tiền tệ" đang lan rộng, phản ứng đầu tiên của mọi người là huy động tiền mặt.
Xét về lãi suất hàng năm, lãi suất của ngân hàng phát triển Cận Đông thực sự không hề thấp, nhưng nếu chia nhỏ ra từng tháng thì lại thực sự rất thấp.
Không phải ai cũng giống như Tummel, cần phải mượn oai hùm để bảo vệ bản thân, nhiều người chỉ cần vay một khoản tiền ngắn hạn để xoay vòng thôi.
Lãi suất hàng tháng chưa đến hai phần trăm, không thể tìm thấy khoản vay nào thấp hơn thế này ở trên toàn đại lục Aslante.
Nếu không phải ngân hàng phát triển Cận Đông cho vay cần có thế chấp và quy trình thẩm định nghiêm ngặt thì có lẽ đã không còn tiền để cho vay nữa rồi.