Trên tầng ba, nhìn xuống đám đông xếp hàng dưới kia, mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán Rudolf. Lúc này ông ta mới nhận ra, hóa ra việc kinh doanh quá tốt cũng không phải là chuyện tốt.
Ngân hàng có thể dùng lý do thẩm định để trì hoãn thời gian giải ngân, nhưng lại không thể trì hoãn quá lâu mà không cho vay tiền được.
Cho vay tiền là chuyện rất đơn giản, nhưng điều kiện tiên quyết là trong kho bạc phải có tiền. Do thiếu kinh nghiệm, ngân hàng đã cho vay những khoản tiền lớn trong mấy ngày gần đây.
Những khách hàng đến đây hiện giờ đều là các thương nhân bình thường bị chậm trễ tin tức. Những người có tin tức linh thông đã bắt đầu tích trữ dòng tiền mặt từ trước vụ thu hoạch mùa thu rồi.
Những người đến trước đều là khách hàng chất lượng tốt, có đủ tài sản thế chấp, đáp ứng tiêu chuẩn cho vay của ngân hàng, sau khi nhân viên thẩm định xong thì sẽ trực tiếp giải ngân.
Doanh số đã được đẩy lên, nhưng hậu quả là lượng dự trữ tiền mặt của ngân hàng liên tục giảm mạnh. Ngay cả khi có một số khách hàng chọn gửi tiền trong ngân hàng, nhưng cũng có một số người lựa chọn rút tiền mặt.
Để giảm thiểu thất thoát tiền mặt, nhân viên đã tích cực giới thiệu kim phiếu cho khách hàng. Những thương nhân có khả năng tiếp thu cái mới thì còn đỡ, phần lớn đều có thể chấp nhận kim phiếu của ngân hàng phát triển Cận Đông, nhưng các quý tộc bảo thủ thì khác, họ chỉ chấp nhận tiền mặt.
Mắt thấy đã chạm đến giới hạn tỷ lệ vốn khả dụng mà Hudson quy định, làm người phụ trách, Rudolf cũng đang rất đau đầu.
"Ngài chủ tịch, Nam tước Ezekiel tới chơi. Ban đầu chúng tôi định đuổi đi, nhưng ông ấy nói là bạn cũ của ngài."
Nghe được hai chữ "bạn cũ", Rudolf liền cảm thấy tê cả da đầu. Vốn dĩ nhiều bạn bè thì dễ đi đường, nhưng hiện giờ từ mà Rudolf sợ nghe được nhất chính là bạn bè.
Dù quan hệ rộng đến đâu thì ông ta cũng chỉ là nhân viên làm việc cho Hudson lão gia mà thôi. Vất vả lắm mới leo lên được vị trí hiện tại, ông ta không muốn vì bán ân tình mà tự hại bản thân.
"Mau mời vào!"
Dù sao người ta cũng đến rồi, đương nhiên là phải gặp mặt một lần.
Từ khi trở về Sơn Địa Lĩnh, ngày nào ông ta cũng gặp phải những tình huống tương tự.
Ai cũng biết là ông ta trở về rồi, nên dù có muốn nói dối là chưa về cũng không được. Ngay cả lấy lý do là đang bận công vụ thì người ta cũng chịu chờ.
Nếu đã định sẵn là không thể tránh khỏi, vậy thì tiếp đãi luôn cho rồi.
Số lượng bạn bè nhiều chủ yếu là do tính chất công việc gây ra. Ban đầu Rudolf giúp Hudson bán vũ khí, việc cần làm chính là giao tiếp với người khác.
Sau đó lại được điều sang làm Bộ trưởng Bộ Công thương, cũng là một vị trí có mối quan hệ rộng. Có nền tảng do Hudson cung cấp, muốn ít bạn bè cũng khó.
Lần đầu tiên ông ta tiếp xúc với Nam tước Ezekiel là nhờ buôn bán vũ khí.
Lúc đó, Nam tước Ezekiel cũng rất huy hoàng, từng tổ chức cho các quý tộc bản địa và các quý tộc phương Bắc đấm nhau, còn chiếm được lợi thế không nhỏ.
Tiếc là những ngày tháng tốt đẹp đó chỉ kéo dài được vài ngày, sau đó liền thất bại thảm hại. Nếu không có cơ chế bảo vệ quý tộc tại đại lục Aslante, có lẽ Ezekiel đã ngủm rồi.
Vận mệnh của những quý tộc nhỏ là như vậy đấy, sau khi thất bại một lần, Nam tước Ezekiel đã không bao giờ có thể bò ra khỏi vũng lầy này nữa.
Ngay cả những con em quý tộc Bắc Cương uy phong ngày xưa, hiện giờ cũng trở nên bình thường như bao người khác!
Không phải là họ không có năng lực, mà là thời đại kỳ ngộ đã qua rồi. Dù có năng lực mạnh hơn nữa thì cũng không thể đối chọi được với đại thế.
Không được chính phủ vương quốc coi trọng, lại bị quý tộc tỉnh Đông Nam thù ghét, để bảo vệ cơ nghiệp, họ chỉ đành âm thầm quy thuận dưới trướng Hudson.
Kể cả những người đã lập được chiến công, cuối cùng vẫn bị người ta lật tẩy lịch sử, bị gán cho tội thông đồng với thú nhân. Nhưng nhờ Hudson ra mặt vận hành nên bọn họ mới có thể "Lấy công chuộc tội" .
Tình trạng của Nam tước Ezekiel tốt hơn một chút, không có quá nhiều lịch sử đen tối, cũng không gây ra quá nhiều thù hận. Sau khi thực lực quân sự của lãnh địa vị diệt vong, đơn giản chỉ là cuộc sống khó khăn hơn một chút mà thôi.
Một bước chậm, từng bước chậm.
Không có đủ thực lực trong tay, nên chiến công sau này đương nhiên là không có phần của Ezekiel. Cùng lắm là chỉ có thể đi theo hưởng một chút công lao nhỏ sau khi quân đội giành được chiến thắng, đổi lấy lời khen ngợi bằng miệng từ vương quốc.
Hai người gặp lại, địa vị và thân phận đã đảo ngược. Người nhân viên từng đi khắp nơi chào hàng, bây giờ cũng đã lên chức Nam tước.
Mặc dù tước vị là do Hudson phong cho, trọng lượng thấp hơn một chút, nhưng Rudolf lại đang giữ chức vụ quan trọng dưới trướng của Hudson lão gia.
Dù là địa vị xã hội hay quyền lực thực tế cũng đều không phải là thứ mà Nam tước Ezekiel hiện giờ có thể so sánh được.
Sau một vài câu chào hỏi xã giao, họ bèn đi thẳng vào vấn đề chính.
"Ngài chủ tịch, khu vực Cận Đông đang trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ, hiện giờ chắc là đang cần rất nhiều lương thực đúng không?"
Nam tước Ezekiel hỏi với vẻ khẩn trương.
Trong những ngày gần đây, Ezekiel đã bị người ta từ chối rất nhiều lần. Dù là thương nhân lương thực hay là những quý tộc đến Cận Đông khai hoang, không ai có ý định thu mua lương thực cả.
"Đúng là khu Cận Đông đang thiếu lương thực, nhưng mà nhu cầu có thể sẽ không nhiều như trong tưởng tượng."
"Vương quốc đã đồng ý thu thuế bằng hiện vật, lương thực cần thiết cho quân thường trú Cận Đông và nhân viên thi công tiền tuyến đều không cần mua từ bên ngoài."
"Nếu cuộc khủng hoảng tiền tệ tiếp tục, mọi người đều dùng hiện vật để nộp thuế, thậm chí vương quốc còn có thể bán lượng lương thực dư ra ngoài."
"Ngài Nam tước, giá lương thực hiện giờ không được tốt lắm, bán lương thực vào lúc này sẽ rất khó có được giá cao."
"Tốt nhất là cất trữ lương thực trước, quan sát tình hình thị trường trước. Khủng hoảng tiền tệ rồi cũng sẽ qua thôi."
Rudolf mở miệng an ủi.