Tầm quan trọng của truyền thừa chia địa được thể hiện một cách rõ ràng.
Có lẽ đây là nơi duy nhất trong Đế quốc Thú Nhân có thể thể hiện sự được bình đẳng giữa các chủng tộc.
Trong những lần truyền thừa xuất thế, các tộc đều phải phái đại diện của mình tới thì mới có thể mở ra.
Nguyên nhân mà Hoàng tộc bảo hộ sự đa dạng của các chủng tộc là vì trong lịch sử đã từng xảy ra trường hợp số lượng chủng tộc tham gia quá ít khiến truyền thừa chia địa không thể mở ra.
Bất đắc dĩ, các tộc bắt đầu mở ra hành trình lai tạo giữa các chủng tộc, bồi dưỡng các chủng tộc mới để cho đủ số.
Nếu chỉ có những hạn chế này, sau khi nghe được truyền thừa chi địa của thú nhân, mọi người cũng chỉ reo hò. Dù sao, có thể lấy được truyền thừa của chủng tộc do Thú Thần lưu lại thì trả giá một chút cũng là đáng.
Tuy nhiên, truyền thừa chi địa của thú nhân là nơi tràn ngập giết chóc huyết tinh. Ngoài một số ít kẻ may mắn có thể mang truyền thừa của chủng tộc ra ngoài, những người còn lại đều trở thành tế phẩm.
Càng tệ hơn chính là truyền thừa chi địa không phải là nơi mà ai cũng có thể vào được, mà nhất định phải là những thiên tài tuấn kiệt trong tộc mới có thể thông qua cánh cửa truyền thừa.
Thực lực của các chủng tộc thành công lấy được truyền thừa sẽ tăng vọt trong những ngày tháng sau đó, và sẽ có được tiếng nói hơn trong Đế quốc.
Kẻ thất bại thì thảm rồi, không chỉ hy sinh một đám thiên tài, mà còn phá hủy luôn con đường phát triển tương lai của chủng tộc.
Hơn nữa, truyền thừa của mỗi chủng tộc đều khác nhau, dù cho có cướp được cũng vô dụng.
Nếu biết truyền thừa chi địa xuất thế nhanh như vậy thì bọn họ đã không khơi mào nội chiến rồi, chỉ cần chờ truyền thừa chi địa xuất thế rồi vào đó quyết định thắng bại là được.
Trong vòng năm năm nữa, những chủng tộc giành được truyền thừa sẽ có thể kéo dài khoảng cách về thực lực với những chủng tộc không đạt được truyền thừa.
Mặc dù trường hợp các chủng tộc nhỏ yếu lật ngược tình thế rất ít, nhưng cũng từng xảy ra trong lịch sử của Đế quốc Thú Nhân.
Còn trường hợp các chủng tộc mạnh mẽ suy tàn lại có rất nhiều. Ngay cả Hoàng tộc có thực lực mạnh nhất, nếu thất bại trong cuộc cạnh tranh này, thì tương lai cũng sẽ không dễ chịu.
Mọi người đều sợ hãi những thứ không thể kiểm soát được.
Nếu không vì trên đại lục cường giả xuất hiện lớp lớp, có lẽ phản ứng đầu tiên của mọi người khi nhận được tin tức này sẽ là: phong tỏa tin tức.
"Hùng Hoàng, không biết thời gian cụ thể truyền thừa chi địa xuất thế là bao lâu?"
Hổ Nhân vương hỏi với vẻ mặt thấp thỏm.
Hết cách rồi, Hổ Nhân tộc chính là ví dụ điển hình của sự thất bại. Cách đây vài ngàn năm, bọn chúng cũng từng Hoàng tộc hùng mạnh, nhưng vì thánh địa truyền thừa mở ra mà bị đánh xuống phàm trần.
Sau vô số năm chịu đựng nhục nhã mới có thể thoát khỏi bờ vực diệt vong, vậy mà lại một lần nữa gặp phải thánh địa truyền thừa xuất thế, muốn không sợ cũng khó.
"Theo dự đoán của các Tế tự, nhanh nhất là vào một năm sau thánh địa truyền thừa sẽ mở ra, chậm nhất cũng sẽ không quá ba năm."
"Mọi người chuẩn bị sẵn tinh thần đi, miễn cho bỏ lỡ thời gian tốt nhất. Theo như thông cũ, sau khi thánh địa truyền thừa mở ra, vào càng sớm thì sẽ càng dễ có được truyền thừa, còn vào càng muộn thì tỷ lệ sống sót lại càng thấp."
"Ta đề nghị từ giờ trở đi cấm bất phát động bất kỳ một cuộc chiến tranh nào. Đặc biệt là những chủng tộc nhỏ thuộc quyền cai trị của mọi người, nhất định phải bảo vệ cho tốt."
"Thời nay không giống ngày xưa, lỡ như tin tức truyền ra ngoài, Nhân tộc rất có thể sẽ ra tay với những chủng tộc yếu trong Đế quốc!"
Lời đề nghị của Hùng Nhân Hoàng lập tức nhận được sự ủng hộ của ba vị Hoàng giả còn lại, vừa nhìn liền biết là bọn họ đã bàn bạc từ trước rồi.
Trên danh nghĩa là Tứ hoàng Thất vương cộng trị, nhưng trong nội bộ vòng tròn cai trị này vẫn bị chia ra làm hai phe.
Nội chiến chỉ vừa kết thúc, mâu thuẫn không thể nào bị xoa dịu trong một sớm một chiều được. . . .
Bất kỳ bí mật gì, một khi có nhiều người biết, thì nó sẽ không còn là bí mật nữa.
Khi tin tức "Truyền thừa chi địa xuất thế" được truyền đến tay của các tộc, nó cũng đi theo đường buôn lậu truyền về Tuyết Nguyệt lĩnh.
"Truyền thừa chi địa của thú nhân xuất thế, tin tức này có chính xác không?"
Hudson quan tâm hỏi.
Nguyên nhân chủ yếu mà Vương quốc ngày càng quyết liệt hơn trong vấn đề đối với thú nhân là vì Đế quốc Thú Nhân thiếu cường giả đỉnh cao.
Và ngược lại, số lượng cường giả đỉnh cao bên phía vương quốc cũng ngày càng nhiều. Những cường giả mà Hudson quen biết đều đã tiến vào trạng thái bế quan.
Không biết sẽ có mấy người thuận lợi đột phá, nhưng ít nhất là những người đang bế quan này đều có hy vọng đột phá.
Mỗi một người đều là lão hồ ly, đã qua cái thời trẻ trâu thích chơi nổi và thể hiện rồi, cho dù có người đột phá thành công thì cũng có rất ít người tuyên bố với bên ngoài.
Hudson không tin là trên toàn đại lục chỉ có chừng này cường giả Thánh Vực, trong khi số lượng cường giả bát giai lên đến hàng vạn.
Thực ra, không chỉ có cường giả Thánh Vực là đang gia tăng, mà số lượng cường giả bên dưới cũng đang tiếp tục tăng lên.
Đây là chuyện tốt mà George đã làm, hiện giờ tri thức truyền thừa phương diện tu luyện đã gần như tràn lan khắp nơi trong thế giới nhân tộc.
Chỉ cần chịu trả giá đắt thì về cơ bản đều có thể kiếm được một phần truyền thừa không tệ.
Các thế lực lớn đang cảm thấy rất mệt mỏi, căn bản không thể phong tỏa được, nên bọn họ chỉ có thể vứt nhiều công pháp có tác dụng phụ lớn ra thị trường để hố những kẻ bất hạnh.
Nhưng cái bẫy này chỉ đơn thuần gia tăng độ khó cho việc đột phá sau này thôi, ngược lại còn có lợi cho giai đoạn đầu của việc tu luyện.