Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1537 - Chương 1537: Chiến Đấu

Chương 1537: Chiến Đấu Chương 1537: Chiến Đấu

Chỉ trong nháy mắt, doanh trại Người Ưng đã hóa thành một vùng biển lửa.

"Ma pháp sư của quân địch đang ở trên trời, mau bay lên chặn đường. . ."

Còn chưa kịp nói hết lời, gã Người Ưng trung niên đã bất hạnh đi gặp Thú Thần.

Khi đám cường giả Thánh Vực vứt bỏ thể diện để hóa thân thành thích khách thì chuyện mà Người Ưng phải đối mặt chính là một tấn bi kịch.

Tuy nhiên, mệnh lệnh của tướng lĩnh Người Ưng vẫn được truyền đi. Vô số Người Ưng đã bắt đầu cất cánh, muốn giải quyết mối đe dọa lớn nhất là đám Ma pháp sư.

Tiếc là bọn chúng hơi đen, vừa mới bay lên thì lại đột nhiên cảm thấy cơ thể trầm xuống, như thể bị một bàn tay to lớn kéo xuống vậy, sau đó liền nghe thấy những tiếng bị ngã xuống đất.

Vô số Người Ưng còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã biến thành những viên đạn pháo tấn công vào doanh trại của tộc mình.

"Lĩnh vực trong lực!"

Một lão già Người Ưng có thực lực không kém đã nhận ra thiên phú thần thông của Belersden, bèn vội vàng mở miệng nhắc nhở:

"Cẩn thận, cường giả Thánh Vực của quân địch ra tay rồi!"

Sau khi vừa nói dứt lời, một ngọn liệt diễm đang lao về phía lão ta. Đúng lúc lão đang định tránh đi, nhưng tiếc là thân đang ở lĩnh vực trọng lực, nên vừa mới di chuyển đã gãy cánh.

Cơ thể dừng lại một chút theo bản năng đã khiến lão ta trực tiếp biến thành một quả cầu lửa, chỉ kịp phát ra một tiếng thét thảm thiết rồi rơi thẳng xuống bên dưới, trúng ngay vào đầu hai tên Người Ưng đang chạy loạn.

Có thêm một tấm đệm, lão già Người Ưng không lập tức chết đi, nhưng đây chỉ là sự khởi đầu của bi kịch.

Trơ mắt nhìn mình bị nướng chín, mùi thịt bốc lên nồng nặc chui vào mũi đã trở thành sự dày vò cuối cùng của lão ta.

Hết cách rồi, ngay khi bị hai con Ma thú Thánh Vực rồng và gấu để mắt tới thì đã định sẵn là lão ta sẽ gặp bi kịch rồi.

Những kẻ xui xẻo tương tự liên tục xuất hiện trên chiến trường.

Lúc này, Hudson giống như phi công của một máy bay ném bom chiến lược, chỉ huy Maxim di chuyển trên chiến trường, đám ma pháp sư trên lưng rồng thì thay phiên sung thi triển hỏa lực.

Chỗ nào có nhiều Người Ưng thì nơi đó liền có bóng dáng của bọn hắn, không ngừng thu gặt tính mạng của Người Ưng.

Cuộc chiến ở phía dưới cũng bước vào giai đoạn gay cấn. Từ trên trời xuống dưới đất, khắp nơi đều là chiến trường.

"Đại tế ty, hoàng đình bị quân địch tập kích, mời ngài. . ."

Lời còn chưa nói hết, gã Người Ưng trung niên đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn, thần sắc sợ hãi nói: "Ngươi không phải là đại tế ty, ngươi là ai?"

Tiếc là không ai trả lời được câu hỏi này, chỉ là một ánh mắt nhìn thẳng về phía gã, sau đó, đôi mắt của gã Người Ưng trung niên liền mất đi ánh sáng, vừa nhìn liền biết là gã đã bị mất thần trí.

"Tiểu quỷ Người Ưng, nói cho ta biết bây giờ là thời đại nào?"

"Hiện giờ ai đang là bá chủ đại lục?"

"Quân địch ở bên ngoài là ai? . . ."

Một loạt câu hỏi từ miệng tên quái nhân này phát ra, gã Người Ưng trung niên chỉ trả lời theo bản năng.

"Năm 99996 theo lịch Thần Thánh!"

"Nhân loại!"

"Nhân loại! . . ."

Một hỏi một đáp, sau khi làm rõ tình hình, quái nhân âm thầm thở dài một hơi, dùng giọng nói chỉ có mình gã mới nghe được thì thầm:

"Lại một vạn năm nữa rồi, lần này ta sẽ không thua nữa!"

"Phán đoán theo động tĩnh từ bên ngoài, sợ là ngoài đó không chỉ một tên Thánh Vực. Lực lượng mà cơ thể này có thể gánh chịu cũng có hạn, nếu như gặp được bọn hắn thì nhiều khả năng sẽ không phải là đối thủ."

"Xem ra chỉ có thể từ bỏ thân phận này, thay nơi an thân thôi."

"Lillian, chờ ta. . ."

Trong khi nói chuyện, quái nhân chỉ một ngón tay, trên trán của gã Người Ưng đang bị mê hồn liền có thêm một cái lỗ.

Dường như cảm thấy vẫn không an toàn, sau đó tên quái nhân lại bồi thêm một chưởng, trực tiếp đánh bay đầu Người Ưng. ...

Giết chóc vẫn tiếp tục, máu tươi phản chiếu ánh lửa hừng hực, xen lẫn với tiếng khóc, tiếng thét giết chóc tạo nên một bản nhạc khác lạ, kể về sự tàn khốc của chiến tranh.

Trong nội bộ Hoàng đình Người Ưng đã trống rỗng, không thể ngay tổ chức phản công hiệu quả ngay lập tức, kết cục đã được định sẵn là rất thê thảm.

Nhưng Người Ưng có đầu óc linh hoạt đã lợi dụng tình trạng hỗn loạn để pha vây chạy ra ngoài.

Mặc dù đoàn người Hudson đều là cao thủ, nhưng số lượng vẫn là quá ít, không thể nào ngăn chặn được toàn bộ Người Ưng, nên chỉ đành để mặc cho bọn chúng rời đi.

Tiền lệ chạy trốn vừa mở ra thì không ngừng lại được nữa. Khi nhận ra là không thể chiến thắng, ngày càng có nhiều Người Ưng tham gia vào hàng ngũ chạy trốn, chỉ để lại một nhóm cao tầng Người Ưng đang đứng đó gào thét.

Những tiếng gào thét này cũng không kéo dài được lâu. Khi đã lên tiếng thì luôn phải trả giá. Càng ồn ào thì chết càng nhanh.

Các cao thủ Người Ưng còn lại ở Hoàng đình đã nhiều lần phát động phản công, nhưng tiếc rằng thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn. Gần như chỉ vừa đối mặt là chúng đã phải chịu tổn thất nặng nề.

Không còn cách nào khác, dân số của tộc Người Ưng có hạn, nên số lượng cao thủ sinh ra cũng không nhiều, đồng thời còn bị phân tán ở khắp nơi.

Cuộc chiến một chiều nhanh chóng đánh tan phòng tuyến tâm lý của Người Ưng. Cả đám đều đang liều mạng chạy trốn, ngay cả gia quyến cũng chẳng thèm quan tâm.

Nhưng càng chạy trốn thì hiệu suất giết chóc lại càng cao. Trên chiến trường, việc quay lưng lại với kẻ thù chính là sai lầm lớn nhất.

Chiến tranh giữa các chủng tộc rất tàn khốc, không ai sẽ nương tay với dị tộc. Chỉ có Người Ưng chết mới là Người Ưng tốt.

Cuộc giết chóc đẫm máu trong đêm tối dường như làm rung chuyển cả trời xanh, một vầng trăng máu dần dần mọc lên, kéo căng bầu không khí bi thương.

Bình Luận (0)
Comment