Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1538 - Chương 1538: Hủy Diệt

Chương 1538: Hủy Diệt Chương 1538: Hủy Diệt

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trận chiến dần dần đi đến hồi kết, đội ngũ đã bắt đầu vơ vét chiến lợi phẩm.

Là Hoàng tộc Thú nhân, tộc Người Ưng vẫn có không ít của cải, tiếc là mọi người đến đây để đánh lén, không thể mang theo quá nhiều chiến lợi phẩm.

Maxim là người cướp hight nhất, nhìn thấy bảo vật liền trực tiếp mở miệng nuốt vào. Nếu không phải Hudson kịp thời ngăn lại, sợ là ngay cả đồng tệ mà nó cũng không muốn bỏ qua.

Tuy nhiên, cũng chỉ giới hạn ở đồng tệ. Một khi nhìn thấy kim tệ, Maxim vẫn không lưu tình chút nào, ngay cả mặt mũi của Hudson cũng không có tác dụng.

Không ai cướp đoạt chiến lợi phẩm với Cự Long, mọi người chỉ có hứng thú với trang bị ma pháp và thiên tài địa bảo, bởi vì thực sự không có chỗ để chứa kim tệ!

Người sở hữu nhẫn không gian cũng có nhưng rất ít, đồng thời không gian còn rất có hạn.

Khi nhìn thấy một lượng lớn tiền mặt rơi vào trong tay của Maxim và Belersden, Hudson đều đỏ mắt không thôi.

Người khác đều cho rằng hắn để tâm đến thân phận nên không muốn tham gia vào việc tranh đoạt chiến lợi phẩm, nhưng trên thực tế chỉ có Hudson mới biết, hắn cướp không lại nha!

Trừ phi hắn leo xuống khỏi người của Maxim rồi hành động riêng lẻ, nếu không, với tốc độ của Hudson thì đừng mong có thu hoạch.

An toàn là trên hết, Hudson vẫn còn lý trí, nên quyết đoán bỏ qua cách chơi tìm đường chết này.

Cuộc chiến đã đi đến hồi cuối, nhưng những Người Ưng lạc đàn vẫn còn có không ít, lỡ như bị đánh lén, hắn chưa chắc sẽ chịu được.

"Maxim tiên sinh đáng kính, nơi này đã vơ vét gần hết rồi, chúng ta còn phải đi trạm tiếp theo."

"Nếu đến chậm thì Người Ưng có thể sẽ mang theo tài bảo chạy trốn!"

Hudson mở miệng khuyên.

Hành động lần này cũng không phải là làm không công, mặc dù vương quốc không trả nổi tiền công, nhưng ai vơ vét được chiến lợi phẩm thì sẽ thuộc về người đó.

Nhưng mục đích của chuyến đi lần này là vì đả kích thú nhân, trước đó hoàn toàn không nghĩ đến việc cướp đoạt chiến lợi phẩm, chỉ có Maxim và Belersden là bị chiến lợi phẩm dụ dỗ đến đây.

Đi theo quân đội của vương quốc cướp bóc, chiến lợi phẩm sẽ thuộc về bản thân, cừu hận đều do Vương quốc Alpha gánh chịu, quả thực là khoản thời gian hạnh phúc của đời rồng, đời gấu.

Nhìn lại chiến trường một cách lưu luyến, sau khi tiện tay kéo lấy một cái, Maxim không tình nguyện quay trở lại đội ngũ.

Nhìn thấy mọi người không quan tâm đến hình tượng mà mang theo túi lớn túi nhỏ, khóe miệng Hudson giật một cái. Nếu như dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại cảnh này, sau này chắc chắn có thể bán được một cái giá tốt.

"Tin tức đã truyền ra ngoài, chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian đi tới bộ lạc Người Ưng kế tiếp."

"Ai tiêu hao quá nhiều thì nói một tiếng, ta đã chuẩn bị một số ma pháp dược tề có thể giúp các vị khôi phục lại trạng thái đỉnh phong ngay lập tức!"

"Mọi người có thể yên tâm, những dược tề này không có tác dụng phụ, sau đó chỉ cần ngủ một giấc là được."

"Không thu phí!"

Hudson ra vẻ hào phóng nói.

Là bậc thầy Ma pháp dược tề nổi tiếng nhất trên đại lục, Hudson cũng xem như là đã mở ra một phái riêng trong lĩnh vực ma pháp dược tề, vấn đề duy nhất là thiếu đồ tử đồ tôn hỗ trợ gia tăng thanh thế.

Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến danh tiếng của ma pháp dược tề hiệu Hudson truyền bá khắp đại lục, Sau nhiều năm liên tục lên men, dù là công hiệu của dược tề có chút nghịch thiên thì mọi người cũng có thể tiếp nhận.

Nghe thấy được tài trợ miễn phí, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, đặc biệt là người trong vương quốc, trong ánh mắt nhìn về phía Hudson tràn đầy sự cao quý.

Trước giờ những loại dược tề bổ sung ma lực đều có giá trên trời. Loại có thể lập tức khôi phục trạng thái đỉnh phong thì càng chỉ có trong truyền thuyết.

Đây không phải là vấn đề có tiền hay không, một bình dược tề như vậy có thể cứu mạng trong thời khắc mấu chốt.

Nguyên nhân chủ yếu làm cho mọi người không dám phát huy toàn bộ thực lực trên chiến trường là vì nếu phát huy quá mức sẽ không thể trụ được đến khi cuộc chiến kết thúc.

Nếu như có được dược tề có thể phục hồi ngay lập tức, vậy thì mọi chuyện sẽ khác. Đặc biệt là cường giả Thánh Vực, nếu như không có lo lắng, ngay cả cấm chú mà họ cũng dám thi triển.

"Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Ma pháp dược tề tuy tốt, nhưng cũng không phải là không có hạn chế."

"Về mặt lý thuyết, liên tục phục dụng dược tề miễn cưỡng khôi phục đến trạng thái đỉnh phong là chuyện hoàn toàn có thể thực hiện được, nhưng lại gây áp lực quá lớn lên cơ thể."

"Kỵ sĩ thì còn đỡ, nếu như Ma pháp sư tiêu hao hết ma lực, nhiều nhất cũng chỉ có thể khôi phục được hai lần."

"Nếu nhiều hơn nữa, có tác dụng phụ gì thì ta không dám đảm bảo."

Lời giải thích của Hudson không chỉ không làm giảm nhiệt tình của mọi người, mà càng khiến họ trở nên càng nóng lòng hơn.

Có hạn chế mới là bình thường, nếu như một chút ảnh hưởng cũng không có thì mọi người thật sự không dám dùng.

Trong thâm tâm, mọi người đã quyết định, không quan tâm giá cả như thế, sau đó nhất định phải đặt hàng một lô.

Thứ này có tác dụng vô cùng lớn trên chiến trường. Trong một vài trường hợp, việc có thể phục hồi trạng thái đỉnh cao sau khi cạn kiệt ma lực cũng tương đương với việc tăng thêm một vị cường giả đỉnh cao.

"Nguyên soái, có thể khôi phục hai lần đã đủ rồi. Lần này chúng ta tới đây để đánh lén, không cần phải quyết chiến trực diện với quân địch!"

Tổng giám mục Taryn cười ha hả nói.

Lúc này, ấn tượng của ông ta đối với Hudson vô cùng tốt. Như thể cái mác "Phách lối, ương ngạnh" bỗng nhiên được gỡ bỏ.

Thành viên của vương thất tự có một bộ quy tắc hành xử. Đánh giá một người có trung thành hay không chỉ cần nhìn xem họ đã làm gì.

Bình Luận (0)
Comment