Không nghi ngờ gì nữa, trong lúc làm việc, Hudson luôn lấy đại cục làm trọng.
Dù có nhìn thế nào cũng đều là một đại trung thần của vương quốc.
Còn về cái mác "Phách lối, ương ngạnh", đó chỉ đơn thuần là nhãn hiệu chung của tất cả quyền thần. Ban đầu vốn thuộc về Ngũ đại công tước Bắc Cương, hiện giờ rơi vào đầu Hudson.
Chỉ cần làm việc thì đây chính là chuyện không thể tránh khỏi. Bác bỏ một vài mệnh lệnh của Quốc vương, xử lý vài tên quý tộc không an phận, thế là bị gán cho cái mũ này rồi.
Nhưng khác với Ngũ đại Công tước Bắc Cương là hình tượng cá nhân của Hudson tốt hơn rất nhiều. Mặc dù các thành viên vương thất đều rất ghét quyền thần, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến việc Hudson trở thành đối tác của họ.
Trong những lần hợp tác trước đây, vương thất đều thu được lợi nhuận, điều này trực tiếp làm giảm cảm xúc chán ghét của mọi người đối với Hudson.
Mọi người lập tức nhận lấy dược tề từ trong tay Hudson mà không chút do dự. Có sử dụng hay không thì phải dựa vào tình hình thực tế, nhưng không thể không có trong tay.
Dưới ảnh hưởng của tin tức tốt lành này, ngay cả nỗi đau buồn khi đồng đội hy sinh cũng bị phai nhạt đi rất nhiều.
Sinh ly tử biệt luôn là điều không thể tránh khỏi trên chiến trường. Ngay cả khi chiếm được lợi thế, nhưng vẫn có bốn kẻ bất hạnh bị cao thủ Người Ưng kéo đi theo.
So với tử vong thì người bị thương chẳng tính là gì.
Trong đội còn có một vị Mục sư Thánh Vực, tay còn cầm Thần khí, chỉ cần còn một hơi liền có thể kéo về từ tay Tử thần.
Còn về việc sẽ hao tổn bao nhiêu tuổi thọ, Hudson không quan tâm. Dù sao chỉ cần còn sống và không ảnh hưởng đến cuộc chiến sau đó là được.
Sau khi chọn một nơi bảo địa, đào một cái hố rồi chôn thi thể của chiến hữu xuống đó xong, đoàn người lại bắt đầu cuộc hành trình mới. . . .
Ngoài 300 dặm, trong một doanh trướng cỡ lớn của bộ lạc Người Ưng.
"Cái gì, Hoàng đình bị Vương quốc Alpha tập kích?"
Tù trưởng Palmer hoảng sợ hỏi.
Vị trí của Hoàng đình nằm ở nội địa của Đế quốc Thú Nhân, xung quanh còn có vài bộ lạc Người Ưng bảo vệ. Trong tình huống bình thường, dù quân địch có tới thì bọn chúng cũng có thể nhận được cảnh báo.
"Đúng vậy, Tù trưởng Palmer."
"Hoàng đình thực sự đã bị cao thủ Vương quốc Alpha tập kích, dẫn đầu là Đại Ác Ma Hudson, dù hắn ta có hóa thành tro thì ta cũng có thể nhận ra!"
Lão giả Người Ưng nói với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Nếu như có thể thì lão ta không ngại nghiền Hudson thành tro. Có rất nhiều thú nhân cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Nếu thật sự gặp được, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là sợ hãi. Hình bóng của Maxim và Belersden đã trở thành ác mộng của vô số thú nhân.
"Không có khả năng!"
"Hoàng đình đề phòng sâm nghiêm, một chút cao thủ nhân tộc căn bản không thể nào lay động được. Dù Hudson có lợi hại cỡ nào thì cũng không thể nào đánh lại mấy vạn hộ vệ của Hoàng đình. . ."
Nói nói, Tù trưởng Palmer đột nhiên phát hiện ra điều không hợp lý. Có vẻ như hiện giờ Ưng Nhân Hoàng đình không được đề phòng sâm nghiêm như ngày xưa nữa.
Vì mai phục Nhân tộc, Ưng Nhân Hoàng không chỉ điều cao thủ từ các bộ lạc đi, mà còn mang theo quân đoàn hộ vệ tinh nhuệ nhất của hoàng đình.
"Tù trưởng Palmer, dù đúing là không muốn chấp nhận nhưng đó là sự thật."
"Lần này, quân địch đã huy động rất nhiều cường giả Thánh Vực, còn có vài trăm tên cường giả cấp 7 và cấp 8 nữa. Cho dù toàn bộ hộ vệ hoàng đình đều ở đây cũng chưa chắc có thể ngăn cản được bọn chúng."
"Binh quý thần tốc, ngài nên nhanh chóng hạ lệnh chi viện cho hoàng đình đi!"
Nghe xong lời giải thích của lão giả Người Ưng, sắc mặt của Tù trưởng Palmer trở nên âm trầm hơn.
Vương quốc Alpha làm ra hành động lớn như vậy, rõ ràng là đang muốn hủy diệt Ưng Nhân Hoàng đình đây mà.
Trong tình huống bình thường, viễn chinh xa như vậy sẽ rất khó thành công. Nhưng có Long kỵ sĩ thì mọi chuyện sẽ khác.
Với thể hình của Cự Long, hoàn toàn có thể mang theo một đội vài trăm người cùng nhau hành động. Lại thêm Ma pháp sư Thánh Vực yểm trợ, muốn che giấu tai mắt của thú nhân cũng không khó.
Thực ra, ngay cả khi các bộ lạc phát hiện ra tung tích của kẻ thù trước cũng vô ích. Bởi vì tốc độ truyền tin chậm hơn tốc độ di chuyển của Cự Long.
Khi gặp phải sinh vật ngày đi vạn dặm này, đợi khi tin tức được truyền về đã trở thành chuyện quá khứ rồi.
"Truyền lệnh xuống, tập hợp quân đội cứu viện hoàng. . ."
"Địch tập!"
Lời còn chưa nói hết đã bị tiếng thét chói tai này cắt ngang. Hỏa vũ đầy trời rơi xuống, ngay cả doanh trướng của Tù trưởng Palmer cũng bắt đầu cháy.
"Vệ binh mau chóng thông báo cho các Thiên phu trưởng tổ chức quân đội phản công!"
Tù trưởng Palmer vội vàng hạ lệnh.
Cứu hỏa là chuyện không thể nào, đánh bại địch nhân trước rồi tính sau!
Hoàng đình vừa mới bị tập kích, bộ lạc của mình liền lập tức gặp xui xẻo, một cảm giác không lành sinh ra trong lòng Palmer.
Vừa mới bước ra doanh trướng, hiện thực đã chứng minh điều đó. Thân hình đồ sộ của Maxim có độ nhận diện quá cao.
"Mau lấy Đồ Long thương đến đây!"
Tù trưởng Palmer sợ hãi hạ lệnh.
Không có bất kỳ sự may mắn nào nữa, đội ngũ trước mắt này rõ ràng là đội ngũ đã tập kích hoàng đình. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hiện giờ khả năng cao là hoàng đình là tiêu rồi.
"Phụ thân, Đồ Long thương của chúng ta thiếu thiết bị phóng, sợ là. . ."
Lời nhắc nhở của con trai đã kéo Tù trưởng Palmer đang trong trạng thái nổi giận trở lại với thực tại.
Đồ Long thương là sản phẩm của thời đại trước, sau khi Cự Long rời đi, nó cũng đã lui vào dĩ vãng.
Chỉ được cất giữ để làm đồ sưu tập, rất ít có thể sử dụng được bình thường.