Ngay cả trong thời đại trước, thứ này cũng chỉ có thể dùng để đe dọa Cự Long, những trường hợp Đồ Long thành công cũng không nhiều.
Maxim vẫn luôn là dựa vào ngoại hình để kiếm cơm, ckích thước khổng lồ có thể so với Long Vương của nó đã đủ để dập tắt mọi ảo tưởng của những Đồ Long giả.
Sau khi tỉnh táo lại, trên mặt của Tù trưởng Palmer lộ ra vẻ tuyệt vọng, ông ta lập tức dặn dò người con trai ở bên cạnh: "Con lập tức mang theo truyền thừa của bộ lạc rời đi, đi càng xa càng tốt!"
"Mọi chuyện đều phải lấy việc truyền thừa chủng tộc làm trọng!"
"Quân địch có chuẩn bị mà đến, chúng ta đã trúng kế rồi. Sau chiến dịch này, địa vị của Ưng Nhân Hoàng tộc ta chắc chắn sẽ khó bảo toàn. . ."
Lời còn chưa nói hết, chiến đấu đã đến ngay trước mắt.
Rõ ràng bọn thuộc hạ không hề cô phụ "Kỳ vọng" của Tù trưởng Palmer, trực tiếp bị đánh cho tan tác trong thời gian ngắn nhất.
Không có cách nào khác, có được mấy vạn chiến binh như hoàng đình mà cũng không thể ngăn cản được quân địch, một đại bộ lạc Người Ưng bình thường thì lại càng không thể làm được.
"Đi mau!"
Một mặt hối thúc con trai rời đi, một giương cao cây thương của mình để đối đầu với kẻ thù. Có thể trở thành thống lĩnh của bộ lạc, Palmer cũng không phải kẻ yếu.
Tiếc là số ông ta hơi đen, vậy mà lại đi tìm một tên Kỵ sĩ Thánh Vực làm đối thủ, chỉ trong một cuộc giao tranh ngắn ngủi, Palmer đã bị đánh bay ra ngoài, cây trường thương trong tay cũng bị gãy làm đôi.
Palmer rơi xuống mặt đất, vươn tay lau đi máu tươi trên khóe miệng, cố gắng nói bằng chút sức lực cuối cùng: "Hèn hạ!"
Cường giả Thánh Vực mà lại ngụy trang thành Kỵ sĩ cấp 7, thật sự là quá khi dễ người. Nếu biết trước là đối thủ lợi hại như vậy, Palmer nhất định sẽ xoay người bỏ chạy.
Lão giả Người Ưng tới báo tin vừa rồi cũng rất thông minh, trên chiến trường đã sớm không còn bóng dáng của lão ta nữa, ngay khi nghe tin địch tập thì lão đã ngay lập tức xông ra ngoài.
Người không biết rõ tình hình còn tưởng rằng lão ta đi chiến đấu, nhưng thực tế là người ta đang tìm cơ hội bỏ chạy.
"Ngây thơ!"
Có lẽ là tràn đầy cảm khái, hoặc có lẽ là cố ý đùa ác, lão giả Thánh Vực mỉm cười trả lời khiến cho Palmer chết không nhắm mắt. . . .
Cùng với sự chạy trốn của những người sống sót, tin tức về việc Ưng Nhân Hoàng Đình bị tấn công đã nhanh chóng lan truyền khắp đại thảo nguyên.
Khi tin tức được truyền đến Hùng Nhân hoàng đình, đã có tám bộ lạc Người Ưng bị hủy diệt, hơn hai mươi vạn NGười Ưng trở thành nạn nhân.
Nhìn tin tình báo trong tay, Ưng Nhân Hoàng không dám tin đây là sự thực. Còn chưa mai phục được địch nhân thì quê nhà của mình đã bị mất trước rồi.
Cuộc giết chóc đẫm máu vẫn còn đang tiếp tục, rõ ràng là quân địch đang muốn hủy diệt tộc Người Ưng đây mà.
"Tiếp viện?"
Ý nghĩ này vừa nảy sinh, Ưng Nhân Hoàng liền chảy ra những giọt nước mắt cay đắng.
Các bộ lạc Người Ưng ở gần Hoàng Đình cũng chính là những bộ lạc mạnh nhất trong tộc Người Ưng. Những tinh anh này đã bị quân địch quét sạch cả rồi, tộc Người Ưng tộc đã không còn khả năng tổ chức phản công được nữa.
"Các vị, tộc Người Ưng ta đã bị Vương quốc Alpha tập kích, hiện giờ hoàng đình đã thất thủ, nhiều bộ lạc ở lân cận cũng đã bị chúng tàn sát sạch."
"Xin mọi người đồng loạt ra tay, giữ đám địch nhân này ở lại trên đại thảo nguyên!"
Ưng Nhân Hoàng nói với giọng điệu kiên định.
Mặc dù Ưng Nhân Hoàng biết rõ việc cầu viện đồng minh hiện giờ là chuyện không đáng tin cậy, nhưng tộc Người Ưng tộc đã không còn lựa chọn nào khác.
Tổn thất thảm trọng như vậy, không thể ngay cả một hành động phản công cũng không có được?
Nếu như không triển khai hành động, bỏ mặc quân địch tiếp tục tàn sát nữa, sợ là chẳng mấy chốc tộc Người Ưng sẽ biến mất khỏi đại thảo nguyên thú nhân.
"Ưng Hoàng, chuyện này e là phải bàn bạc kỹ hơn. Tốc độ di chuyển của quân địch quá nhanh, người của chúng ta người căn bản không thể nào đuổi kịp."
"Còn có cả cường giả Thánh Vực tham chiến, cho dù chúng ta xác định được vị trí của bọn chúng trước thì cũng rất khó giữ lại."
"Cầu cứu Liên minh phản nhân loại đi!"
"Vương quốc Alpha đã làm trái quy tắc, tự tiện sử dụng cường giả Thánh Vực trên chiến trường, chúng ta cần Liên minh phái cường giả Thánh Vực đến chi viện!"
Hổ Nhân vương chậm rãi đề nghị.
Nếu như là thời kỳ Người Ưng tộc toàn thịnh, Hổ Nhân vương chắc chắn sẽ không nhảy ra bác nhanh như vậy, nhưng thời nay không giống với ngày xưa, Ưng Nhân Hoàng tộc hiện giờ chỉ còn là trên danh nghĩa.
Tộc Người Ưng vốn dĩ chính là chủng tộc lót đáy của hoàng tộc, nếu không vì chúng đảm nhận vai trò không quân của Đế quốc Thú Nhân thì còn không xứng với địa vị này.
Lần này bị tổn thất nhiều chủ lực như vậy, muốn không suy sụp cũng khó. Có thể nói, biến số lần này đã trực tiếp phá vỡ sự cân bằng chính trị vừa mới hình thành của Đế quốc Thú Nhân.
Tứ đại Hoàng tộc có thể vững vàng áp chế Thất đại Vương tộc, hiện giờ biến thành tam đại Hoàng tộc, có thể tiếp tục duy trì ưu thế chiến lược này hay không thì rất khó nói.
"Hừ!"
Sau khi hừ lạnh một tiếng để thể hiện sự bất mãn, Ưng Nhân Hoàng trực tiếp ngồi xuống vị trí của mình.
Không phải ông ta không muốn tiếp tục tranh thủ, chủ yếu là do ba vị hoàng giả vốn nên đứng lên ủng hộ ông ta, nhưng giờ phút này lại chọn cách im lặng.
Rất rõ ràng, họ đã dùng sự im lặng để thể hiện lập trường của mình, tán thành lời đề nghị của Hổ Nhân vương.
Nguyên nhân rất tàn khốc, thú nhân thật sự không thể đuổi kịp quân địch. Cho dù có phải binh chi viện thì cũng chỉ có thể bị động chịu đòn.
Trong thời gian ngắn, Đế quốc Thú Nhân không thể ngăn cản được đòn tấn công của Vương quốc Alpha, vậy thì vấn đề tiếp theo chính là ai sẽ trở thành người xui xẻo.