Cho dù Quốc vương đích thân ở đây cũng không thể ép mọi người chấp nhận.
"Có muốn tiếp nhận Tịnh Hóa Thuật hay không, các ngươi tự quyết định đi! Nếu như cảm thấy cơ thể không ổn thì tự đi tìm Mục sư trị liệu."
"Người Ưng đã chia thành tốp nhỏ, tiếp tục truy tung cũng không có ý nghĩa. Tạm thời dừng lại nghỉ ngơi năm ngày trước, điều chỉnh tâm tính trước, sau đó chúng ta mới chọn mục tiêu kế tiếp."
Hudson nghiêm túc hạ lệnh.
Nhất định không thể làm ra loại chuyện gây thù chuốc oán này. Có ảnh hưởng thì ảnh hưởng đi, dù sao quân địch cũng không có nhiều Shaman, không thể nào nguyền rủa hết toàn bộ được.
Nhìn từ cách cư xử, ngoại trừ một người vài nóng tính là có dấu hiệu mất kiểm soát cảm xúc ra, phần lớn mọi người đều rất bình thường.
Còn về những vấn đề sau đó, Hudson không quan tâm được nhiều như vậy. Nghỉ ngơi năm ngày đã ranh giới cuối cùng trong lòng hắn rồi, nếu như kéo dài thêm thì không làm ăn được gì nữa.
Các bộ lạc Thú nhân lại không ngốc, biết rõ có một nhóm sát thần đã tiến vào thảo nguyên mà còn ở yên tại chỗ.
Chỉ cần bọn chúng thay đổi vị trí, bản đồ trong tay Hudson liền không xài được nữa. Muốn xử lý thú nhân thì việc đầu tiên là phải tìm được vị trí của bọn chúng trước đã.
Nếu như thế giới này chỉ có Vương quốc Alpha và Đế quốc Thú Nhân thì có kéo dài cũng không sao. Nhưng đáng tiếc là tình hình trên đại lục Aslante quá phức tạp, Hudson nhất định phải tính đến sự can thiệp của Liên minh dị tộc. . . .
Sự yên lặng của tiểu đội viễn chinh không hề ảnh hưởng đến việc uy danh của bọn họ được lan truyền trên đại thảo nguyên. Ưng Nhân Hoàng đình hùng mạnh đã bị tàn sát không thương tiếc, mười bộ lạc Người Ưng đã bị huyết tẩy.
Chỉ cần là thú nhân có chút kiến thức đều biết rõ, tộc Người Ưng xong rồi! Có lẽ vì tầm quan trọng của không quân mà các tộc sẽ giúp họ một tay, nhưng địa vị giảm xuống là điều không thể tránh khỏi.
Vừa ra tay liền đánh đổ một nhà Hoàng tộc, danh tiếng Đại Ma vương của Hudson lão gia lại một lần nữa vang vọng khắp đại thảo nguyên.
Khác với lần trước chọn quả hồng mềm để bóp, lần này trực tiếp dùng một nhà Hoàng tộc để khai đao, sức ảnh hưởng về mặt chính trị hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
Sau khi khiếp sợ vẫn là nỗi sợ hãi vô tận. Đến mức tín ngưỡng của Thú Thần tăng vọt lên, gần như toàn bộ thú nhân đều đang khẩn cầu bộ lạc của mình đừng bao giờ đụng độ với "tiểu đội của Đại Ma vương".
Đặc biệt là những bộ lạc thú nhân ở gần Ưng Nhân Hoàng đình lại càng hoảng sợ không thôi, chỉ sợ một ngày nào đó Đại Ma vương sẽ mang người giết tới đây.
Cảm xúc sợ hãi này nhanh chóng lây lan từ hạ tầng lên trên thượng tầng. Mặc dù các bộ tộc thống trị không quá e ngại Hudson, nhưng lòng kiêng kỵ thì lại tăng vọt.
Hùng Nhân hoàng đình, đám cao tầng của Đế quốc Thú Nhân đã tụ tập đông đủ. Bọn chúng đang mở ra một cuộc thảo luận gay gắt về việc làm thế nào để đối phó với Đại Ma vương Hudson. . . .
"Được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa. Quân địch đột nhiên mất tích, hoặc là đã quay trở về thế giới loài người, hoặc là đang trốn trong một góc nào đó để tìm kiếm sơ hở của chúng ta."
"Dù mọi người có muốn chấp nhận hay không, kế hoạch dụ địch của chúng ta hiện đã thất bại hoàn toàn."
"Tộc Người Ưng gặp nạn chỉ là một khởi đầu. Với tác phong của Hudson, hoặc là không xuất thủ, còn khi xuất thủ thì sẽ làm đến cùng."
"Mặc dù tin cầu viện đã được gửi đi, nhưng còn phải chờ thêm một khoảng thời gian để bên phía liên minh đưa ra quyết định."
"Trong khoảng thời gian trước khi viện binh đến, Hudson chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Mục tiêu tiếp theo của quân địch có thể là bất kỳ một nhà trong số chúng ta, và cũng chỉ có thể là một nhà trong số chúng ta mà thôi!"
"Mỗi tộc có rất nhiều bộ lạc, lại phân bố ở khắp nơi, muốn tập hợp đủ lực lượng để chống lại kẻ địch thì cần một khoảng thời gian rất dài."
"Trong thời gian này, chúng ta sẽ phải ở trong tình trạng bị động chịu đòn. Phải đưa ra một chương trình, không thể học tộc Người Ưng phân tán tộc nhân để lẩn trốn được?"
Ngân Nguyệt Lang Hoàng nói với sắc mặt âm trầm.
Trong trận chiến trước đó, ngoài tộc Người Ưng bị tổn thất thảm trọng ra, Ngân Nguyệt Lang tộc chính là kẻ bất hạnh thứ hai.
Một quân đoàn kỵ binh vạn người đã đen đủi đụng độ với tiểu đội của Hudson, sau một cuộc giao tranh ngắn ngủi đã trực tiếp nằm lại trên đại thảo nguyên, số người sống sót chỉ là lác đác không có mấy.
Phải biết là quân đoàn kỵ binh này là lực lượng được điều động lâm thời, địa điểm xảy ra bất trắc cách Ưng Nhân Hoàng đình chừng ngàn dặm.
Đoàn người Hudson đang xây dựng cơ sở tạm thời và nghỉ ngơi thì bọn chúng lại đần độn tự mình đưa tới cửa.
Một sự kiện có xác suất nhỏ như vậy mà cũng có thể gặp phải. Ngân Nguyệt Lang Hoàng không biết phải than thở thế nào về vận may bi thảm như vậy.
Tổn thất một quân đoàn kỵ binh chỉ là việc nhỏ, sợ nhất là bị Đại Ma vương theo dõi. Đây không còn là vấn đề của một hai quân đoàn kỵ binh nữa, mà là mối đe dọa sinh tử của cả chủng tộc.
Nhìn thảm kịch của tộc Người Ưng là biết, tiểu đội tập kích lần này của quân địch thật sự có thực lực để hủy diệt một đại tộc.
"Chương trình, muốn chương trình gì?"
"Quân địch có thể thay đổi mục tiêu tấn công bất cứ lúc nào, dù cho chúng ta có chuẩn bị đầy đủ thì có thể làm được gì?"
"Muốn giữ quân địch ở lại trên đại thảo nguyên thì cũng phải đuổi kịp được bọn chúng trước đã. Trên khắp đại lục Aslante này, trong Đế quốc có ai có thể đuổi kịp con rồng kia chứ?"
Ưng Nhân Hoàng âm dương quái khí hỏi.
So tốc độ với Cự Long quả thực là một chuyện cười. Không nói đến chuyện Đế quốc Thú Nhân không có cường giả Thánh Vực, dù là có cường giả Thánh Vực cũng không thể đuổi kịp Cự Long nha!