Luật chơi chủ đạo trong thời đại sáp nhập và thôn tính là: "Cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm tép."
Đích thân ra trận quá gây thù chuốc oán, quý tộc thông minh đều sẽ chọn mượn đao giết người.
Cuộc phản loạn của tà giáo chính là lợi ích giúp mọi người hoàn thành việc sáp nhập đất đai.
Các quý tộc vừa và nhỏ không cần quan tâm đến chính trị thượng tầng, để có thể mò được đủ lợi ích trong quá trình dẹp loạn, bỏ mặc cho phản quân lớn mạnh cũng là chuyện có thể hiểu được.
Những chuyện tương tự đã từng xảy ra ở nhiều nơi trên đại lục. Nhiều khi, đại quý tộc cũng là người tham dự.
Tuy nhiên, bọn họ xuất hiện với thân phận là "kẻ săn mồi đỉnh cao", mỗi lần đều có thể chiếm được phần bánh lớn nhất, cho đến khi trò chơi sụp đổ.
Nếu điều kiện cho phép, Hầu tước Kimsberg cũng không ngại nhân cơ hội này để mở rộng lãnh địa gia tộc, nhưng tình hình hiện tại rất đặc biệt.
Liên minh năm nước đồng loạt ra tay trấn áp tổ chức tà giáo, các đồng minh đều đang làm rất tốt, chỉ có mỗi nhóm của họ là thể hiện tồi tệ, chẳng khác nào muốn làm mất uy tín trên trường quốc tế.
Phải biết rằng lần này tổ chức tà giáo chọn tấn công họ, ngoại giới đã nảy sinh nghi ngờ. Nếu như công tác dẹp loạn không tốt, thì tin đồn nhảm về nước yếu nhất trong năm nước sẽ được xác thực.
Một khi bị gắn cho cái mác này thì tương lai làm gì cũng đều không tiện.
Quyền nói chuyện trong liên minh năm nước cũng sẽ xuống mức thấp nhất.
Hầu tước Kimsberg không thể và cũng không dám gánh chịu trách nhiệm này.
Cho dù là đại quý tộc cũng không gánh nổi trách nhiệm lớn thế này.
Có thể nhân cơ hội này để khuếch trương lãnh địa hay không thì không thể cam đoan, nhưng một khi xảy ra chuyện, vị trí Tổng đốc tỉnh Misha của ông ta nhất định là sẽ khó giữ được!
"Tổng đốc đại nhân, chuyện này e rằng phải bàn bạc kỹ hơn!"
"Phản quân ở một số khu vực đã lớn mạnh, mạo muội xuất binh với bọn chúng rất có khả năng làm cho tình hình trở nên mất kiểm soát."
"Phản loạn tác động đến toàn tỉnh đã trở thành sự thật không thể thay đổi. Chỉ dựa vào sức mạnh của tỉnh ta mà muốn dẹp loạn lần này, rủi ro thực sự là quá lớn."
"Vì lý do an toàn, tốt nhất là nên mời vương quốc phái quân thường trực tới tham dự dẹp loạn!"
Bá tước Reed Vicchi uyển chuyển khuyên.
Là quan quân vụ của tỉnh, Bá tước Reed Vicchi hiểu rất rõ về chất lượng quân đội tư nhân của các quý tộc địa phương.
Mặc dù Vương quốc Hessen đã được giáo quan Alpha huấn luyện, con đường cải cách quân đội, nhưng cũng chỉ có quân đội thường trực của Vương quốc là thực sự thực thi.
Ngay cả các lãnh chúa quý tộc ở khu vực biên cương cũng đã giảm bớt năng lực thi hành do áp lực tài chính của lãnh địa.
Tỉnh Misha nằm ở khu vực trung tâm của vương quốc, gần như có thể coi là khu vực an toàn nhất của Vương quốc Hessen, lãnh chúa quý tộc địa phương vốn không có đủ ý thức lo xa.
Bao gồm cả Tổng đốc Hầu tước Kimsberg, cũng không thực hiện quân dự bị toàn dân trong lãnh địa, mà chỉ đơn giản là cho quân đội thường trực học tập theo.
Ngay cả việc chép bài cũng không thể chép đầy đủ.
Phương pháp huấn luyện thì sao chép rồi, nhưng công tác hậu cần thì vẫn như cũ.
Không được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng, các binh sĩ không thể chịu được công tác huấn luyện với cường độ cao trong thời gian dài, nên chỉ có thể cắt giảm tần suất và cường độ huấn luyện.
Không còn cách nào khác, phương pháp huấn luyện của Hudson là dùng tiền và lương thực để bồi dưỡng tinh binh.
Nếu như sao chép hoàn toàn, chi phí quân sự chắc chắn sẽ tăng vọt.
Dù sao đây cũng là thế giới quý tộc, cắt giảm đãi ngộ của sĩ quan quý tộc cũng cần phải có dũng khí.
Cho dù là Quốc vương dám làm, nhưng nếu không có sự hợp tác của các quan quân quý tộc, khi đến thời điểm cụ thể chấp hành, mọi thứ cũng sẽ thay đổi rất nhiều.
Hầu tước Kimsberg hơi do dự một chút rồi gật đầu nói: "Ừm!"
"Vậy thì cứ báo cho quân thường trực một tiếng trước, nhưng các quận trưởng không thể bỏ qua nhiệm vụ giữ gìn an ninh của địa phương."
"Trước mắt đã có nhiều lãnh thổ bị phản quân chiếm đóng rồi, nếu như tiếp tục tăng lên thì sẽ không thể nào giải thích được với vương quốc."
"Nói cho các quận trưởng là quốc tế hiện đang dõi theo chúng ta. Nếu ai dám đứng ra gây rối, ta sẽ khiến kẻ đó phải hối hận vì đã đặt chân đến thế giới này!"
"Không cần phải quan tâm đến phản quân ở các quận, nhưng nhất định phải lập tức trấn áp phản quân ở thủ phủ."
"Nếu không sẽ gây ra ảnh hưởng quốc tế vô cùng ác liệt, ta không muốn trở thành chủ đề bàn tán trên bàn ăn của giới quý tộc trong liên minh!"...
Trên tường thành quận Odssburg.
Nhìn xuống đám phản quân đang bao vây thành trì, Tử tước Petrovich cảm thấy da đầu tê dại.
Số lượng kẻ địch quá đông, mặc dù phần lớn đều là đám ô hợp, nhưng quân đội tư nhân quý tộc trong thành cũng chẳng tinh nhuệ hơn lũ ô hợp này là bao.
Quân lệnh mà Phủ tổng đốc ban hành đã sớm bị ông ta vứt sang một bên.
Kiến nhiều cắn chết voi!
Muốn giữ được quận thành thì cần phải có sự đồng lòng của cả quận.
Quận thành còn như vậy, những nơi nhỏ bé như nông thôn lại càng không cần phải nói.
Ngoài một số ít quý tộc có võ phong mạnh mẽ ra là có thể giữ vững thành lũy của nhà mình ra, phần còn lại đều đã rơi vào tay của phản quân.
"Vệ binh, lập tức truyền tin cho Tổng đốc phủ và Vương đô: Odssburg đang bị quân phiến loạn tấn công dữ dội, hiện đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, nguy cơ sớm tối, xin hãy lập tức cử quân tiếp viện"
Tử tước Petrovich mặt không đổi sắc nói dối.
Phản quân còn chưa công thành, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian. Gửi tin cầu cứu sớm chắc chắn là không sai, nếu gửi muộn, ai biết quân tiếp viện sẽ đi hỗ trợ nơi nào trước?
Vào những lúc như thế này không thể khiêm nhường được!