Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 1622 - Chương 1622: Kỳ

Chương 1622: Kỳ Chương 1622: Kỳ

Trận đại chiến dữ dội vẫn đang được tiếp tục, quân tiếp viện mà Tử tước Petrovich ký thác kỳ vọng vẫn không hề xuất hiện.

Nói chính xác hơn là thư cầu cứu của ông ta thậm chí còn chưa được gửi đi.

Đám giáo đồ đang ẩn núp trong thành của U Minh giáo đã phá hủy ma pháp trận truyền tin từ trước đó rồi, tín sứ vừa ra khỏi thành đã bị các cao thủ tà giáo vây giết.

Nửa đêm, đại chiến vẫn đang tiếp tục. Dưới sức tấn công liên tục của phản quân, bức tường thành kiên cố hiện đã trở nên tràn ngập nguy hiểm.

Để ngăn chặn phản quân, cổng thành đã bị phong kín trong trận chiến trưa nay.

Quân phòng thủ tứ cố vô thân, sĩ khí đã đến bên bờ vực sắp sụp đổ.

Nếu không nhờ có Tử tước Petrovich đích thân ra tiền tuyến chỉ huy tác chiến, không ngừng cổ vũ sĩ khí, e là quân tâm đã sớm đổ sụp rồi.

Tử tước Petrovich kéo lê cơ thể mệt mỏi tiếp tục tuần tra thành phòng. Hiện giờ ông ta hoàn toàn không dám nghỉ ngơi, sợ khi tỉnh dậy sẽ nghe được tin dữ thành bị phá.

"Quận trưởng, đại sự không ổn!"

"Trong thành đột nhiên xuất hiện rất nhiều sinh vật Vong linh, bọn chúng đang tùy ý giết chóc..."

Tên lính truyền tin này còn chưa kịp nói hết câu thì sau lưng y đã bị cắm một cây gai xương, trực tiếp ngã gục xuống đất mà chết.

Ngay sau đó, một đám sinh vật Vong linh liền giết về phía này. Các vệ binh vội vàng xông lên chặn đường, hai bên nhanh chóng lâm vào hỗn chiến.

Một ông lão bảo vệ Tử tước Petrovich đã nhanh chóng quyết định nói: "Thế cục có chút không ổn, Petrovich, lập tức an bài đường lui đi!"

Trong thời đại độc chiếm thiên hạ, thành trì có thể vong, nhưng gia tộc không thể diệt.

"Tam thúc công, ta là quận trưởng, nên nhất định phải cùng tồn vong với thành trì, hiện giờ nơi này không cần hộ vệ."

"Ngài mang theo hậu bối trong tộc rời khỏi đây bằng mật đạo đi!"

"Nếu như có cơ hội bảo toàn được lãnh địa thì ngài hãy dặn dò con cháu đời sau ghi nhớ bài học này, tuyệt đối không được phép lơ là quân bị!"

Tử tước Petrovich nói với vẻ mặt cay đắng.

Nhớ lại khoảng thời gian ăn chơi sa đọa trong quá khứ, chỉ vì sĩ diện trong giới quý tộc mà thường xuyên vung tiền như rác.

Nếu như số tiền đó được đầu tư vào quân bị thì há có thể rơi vào tình cảnh khốn cùng như ngày hôm nay.

Thực ra, không chỉ có Tử tước Petrovich là ăn chơi sa đọa, mà toàn bộ gia tộc đều sống một cuộc sống xa hoa lãng phí.

Chi phí sinh hoạt hàng ngày của gia tộc gấp nhiều lần chi phí quân sự. Thứ thực sự được đầu tư tiền bạc chỉ có đội hộ vệ không quá đông đảo trước mắt này.

Vào thời bình, duy trì sự thống trị và bảo vệ sự an toàn của bọn họ thì đủ. Nhưng vào lúc này, nhiều nhất cũng chỉ có thể yểm hộ cho hậu bối phá vây rời đi.

Sau khi chần chờ một chút, lão già liền chậm rãi gật đầu. Lão ta nhìn Tử tước Petrovich vài lần rồi trực tiếp quay người rời đi.

"Giữ bình tĩnh trong thời khắc nguy cấp" chính là một trong những quy tắc sinh tồn của quý tộc.

Muốn kéo dài vinh quang của gia tộc thì nhất định phải có người hi sinh.

Người hy sinh có thể là con cháu bình thường trong gia tộc, cũng có thể là kẻ làm tộc trưởng như Tử tước Petrovich, mọi chuyện đều tùy thuộc vào nhu cầu thực tế.

"Ầm ầm!"

"Ầm ầm!"...

Sau những tiếng nổ lớn, bức tường phía tây sụp đổ, phản quân giống như nước triều tràn vào trong thành.

Tia nắng ban mai rọi xuống mặt đất, khung cảnh tràn ngập tang thương, chết chóc ngập tràn trong thành khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng rùng rợn.

"Giết!"

Tử tước Petrovich mang theo số ít hộ vệ còn lại phát động lần xung phong cuối cùng trong đời mình, biểu hiện rất dũng cảm.

Thực lực của ông ta không biết đã đột phá từ khi nào, nhưng tất cả những chuyện này đều vô ích.

Nhìn thấy mặt trời mọc, Tử tước Petrovich ngã xuống đất, cuộc công phòng chiến ở thành Odssburg cũng đã đi đến hồi cuối.

Là người thắng, U Ám chi chủ đang bận chỉ huy giáo chúng xây dựng tế đàn.

Không đủ thời gian tích lũy, muốn lật đổ sự thống trị của quý tộc thì phải đi đường tắt.

Cuộc tàn sát trong thành là huyết thực tốt nhất. Nhân lúc máu tươi còn chưa lạnh, linh hồn vẫn chưa tán, hiến tế cho Tà Thần mà giáo phái cung phụng là tốt nhất.

Tế đàn nhanh chóng được dựng lên, đám giáo đồ đã lập được công lao hãn mã liền đi về phía tế đàn, chờ đợi Tà thần ban cho sức mạnh.

Tuy nhiên, giới cao tầng của U Minh giáo lại không ai tiến lên, toàn bộ đều đứng ở phía xa nhìn chằm chằm vào hiện trường hiến tế.

Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện trong mắt của một số người còn mang theo một chút thương hại.

Dưới sự chủ trì của Tế tự, vô số tế phẩm được dâng lên, cùng với huyết thực trong toàn thành, một hình bóng mờ ảo nhanh chóng xuất hiện trên bầu trời.

Ngoài U Ám chi chủ ra, tất cả mọi người đều nhắm chặt mắt, không dám nhìn thẳng vào Tà Thần.

Mọi người đều rút ra được bài học, vì hậu quả của việc nhìn thẳng vào Tà Thần chính là bị Tà Thần đồng hóa.

Không có bất kỳ một lời nói dư thừa nào, Tà Thần và U Ám chi chủ liếc nhìn nhau một cái rồi bắt đầu thu lấy toàn bộ tế phẩm trong thành.

Ngay sau đó là một luồng sức mạnh từ trên trời giáng xuống, bao phủ toàn bộ giáo chúng ở trước tế đàn, nghi thức ban cho sức mạnh đã bắt đầu rồi.

U Ám chi chủ nhíu mày, so với những lần hiến tế trước đây, đợt ban sức mạnh lần này mạnh hơn một chút.

Cũng đồng nghĩa với những giáo chúng gánh chịu sức mạnh của Tà Thần cũng cần phải trả một cái giá cao hơn.

Một số tín đồ có ý chí không đủ kiên định, linh hồn đã bắt đầu bị vặn vẹo, toàn bộ cơ thể không tự chủ mà tiến về phía Tà thần.

"Kỳ, đủ rồi!"

"Những người này còn hữu dụng, tạm thời không thể cho ngươi!"

U Ám chi chủ truyền âm bằng giọng nói khàn khàn.

Bình Luận (0)
Comment