Mọi người đều làm tốt công việc của mình, trong công tác ngày thường còn thường xuyên khiến cho Quốc vương không xuống đài được. Nếu như đổi thành một vị Quốc vương cường thế khác, dù không bị lôi ra ngoài chém thì cũng đã bị đuổi về nhà trồng trọt rồi.
Nhưng Caesar IV thì không được!
Triều đình toàn là những vị nguyên lão nhị triều, ai nấy cũng đều có công lao trên người, không có lý do thích hợp, dù là Quốc vương cũng không thể tiến hành điều chỉnh nhân sự.
Nói theo cách hạ thấp EQ chính là: Văn võ bá quan trong triều kết bè kết phái với nhau, khiến cho quyền lực của Quốc vương bị thu hẹp đi đáng kể.
Điều tồi tệ hơn là nhóm này đều là "trung thần", danh vọng người này cao hơn người kia, không ai cảm thấy việc họ bác bỏ ý kiến của Quốc vương là có gì không ổn cả!
Muốn tìm tội danh để chụp mũ cũng khó, hành vi của đám nguyên lão này hoàn toàn là một loại bản năng, thực ra bọn họ cũng không thực sự đang kết bè kết phái, và cũng không nghĩ đến việc biến Quốc vương trở thành con rối.
Quyền lực huyền diệu như vậy đấy, chỉ cần ngồi lên vị trí ở một độ cao nhất định rồi, bất kể suy nghĩ chủ quan của mọi người có là gì thì kết quả khách quan cũng đều là hạn chế vương quyền.
Nếu như chơi chế độ quân chủ lập hiến thì đây có lẽ là đội ngũ lý tưởng nhất, tiếc rằng Vương quốc Alpha là chế độ quân chủ, nhưng Caesar IV lại không có tư tưởng tân tiến như vậy.
Sau khi chào hỏi xã giao vài câu, Hudson trở lại vị trí của mình, lặng lẽ chờ đợi cuộc họp bắt đầu. ...
"Tể tướng, nếu như người đã đến đủ rồi, vậy thì ông liền chủ trì cuộc hội nghị này đi!"
Lời nói của Caesar IV không gây ra bất kỳ gợn sóng nào trong đại điện. Quốc vương không muốn chủ trì hội nghị, giao việc này cho Tể tướng cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.
Mọi người đều phớt lờ sự khó chịu trong giọng nói của Quốc vương, Quốc vương không vui thì liên quan gì đến họ?
"Vâng, bệ hạ!"
Sau khi trả lời theo lễ tiết, Tể tướng Đại công tước Newfoundland liền bước đến trung tâm đại điện, từ từ nói: "Hôm nay triệu tập mọi người đến đây chủ yếu là để bàn về chuyện của Vương quốc Hessen."
"Tổng cộng có ba chủ đề cần thảo luận:"
"Vương quốc có nên xuất binh hay không?"
"Nếu có thì xuất bao nhiêu binh?"
"Ai sẽ chịu trách nhiệm dẫn dắt quân đội?"
"Tể tướng, vương quốc xuất binh là điều hiển nhiên. Không cần phải lãng phí thời gian thảo luận, chúng ta trực tiếp bắt đầu thảo luận về hai chủ đề phía sau đi!"
Hầu tước Delgado đã giành trả lời trước.
Có thể thấy được tâm trạng hiện giờ của vị Bộ trưởng Tài chính này cũng không tốt đẹp gì mấy.
Binh mã chưa động, lương thảo đi đầu.
Muốn xuất binh cứu viện Vương quốc Hessen, chi phí quân sự chắc chắn là không thể thiếu. Có lẽ sẽ thu được hồi báo hậu hĩnh từ trên người của Vương quốc Hessen, nhưng đó là chuyện của tương lai.
Hơn nữa, ngay cả khi có hồi báo thì đa phần cũng đều là về mặt chính trị, khả năng phản hồi lại tài chính là vô cùng nhỏ.
Giống như bị dính lời nguyền vậy, bản thân Vương quốc Alpha cũng là một kẻ nghèo, đồng tim tìm được cũng chỉ có thể là những gã nghèo. Cho dù bây giờ không phải thì tương lai cũng sẽ biến thành kẻ nghèo.
Ví dụ như: Nước láng giềng Công quốc Mosey, đã từng nổi danh phú giáp một phương, nhưng sau khi kết minh với Vương quốc Alpha liền nhanh chóng từ một quốc gia giàu có biến thành một nước phá sản.
Ít nhất, mặt ngoài là như vậy!
Tình hình tài chính của ba quốc gia Trung đại lục vốn dĩ cũng rất tốt. Kết quả là sau khi trải qua một trận đại loạn, việc biến thành quốc gia nghèo khó chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
"Nếu mọi người không phản đối, vậy chúng ta sẽ trực tiếp bắt đầu thảo luận từ chủ đề thứ hai!"
Tể tướng Đại công tước Newfoundland nhún vai thản nhiên nói.
Bỗng nhiên, Hudson cảm nhận được vô số ánh mắt đang nhìn về phía mình, rõ ràng là mọi người đều rất quan tâm đến ý kiến của hắn.
"Theo thông tin phản hồi từ Vương quốc Hessen, vấn đề chính của phản quân chính là số lượng quá đông, nhưng thực lực chiến đấu lại rất bình thường."
"Người Hessen vẫn có thể ngăn chặn phản quân về mặt lực lượng cấp cao, cho nên chúng ta chỉ cần điều động ba quân đoàn thường trực và tập hợp thêm một số quân đội tư nhân của quý tộc là đủ."
"Tổng binh lực không nên vượt qua tám vạn!"
"Nếu không, công tác hậu cần sẽ rất phiền phức. Theo phản hồi của các giáo quan quân sự được cử đi, việc cải cách hậu cần ở Vương quốc Hessen đang gặp phải nhiều bất lợi."
Chỉ vài câu ngắn ngủi, nhưng lượng thông tin tiết lộ lại không hề ít. Thực tế đã chứng minh, trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí.
Cùng với việc nhận được sự hỗ trợ từ các giáo quan quân sự do Vương quốc cử đi, Người Hessen cũng đã phơi bày toàn bộ điểm yếu của mình trước mặt Vương quốc.
Nói một câu không khách khí, Hudson hiểu rõ về thực lực quân sự của Vương quốc Hessen hơn cả Alexander V.
Đám đại thần sẽ lừa dối Quốc vương của mình, nhưng các giáo quan quân sự được cử đi lại không có động cơ để lừa dối Nguyên soái của mình.
Là người ngoài cuộc, quân đội của Vương quốc Hessen dù có thối nát đến đâu cũng không ai truy cứu trách nhiệm của họ.
Giúp đỡ cải cách quân đội thì cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi. Thích học thì học, không học thì thôi, cũng không ảnh hưởng đến một xu tiền lương nào của họ.
Nhờ hệ thống giáo quan được triển khai đến tuyến đầu, những phân tích về thực lực của phản quân cũng đã được truyền đến trong tay Hudson.
Mặc dù thông tin tình báo này có thể bị trì hoãn một thời gian, nhưng về bản chất thì vẫn không thay đổi.
Tà Thần ban ân cũng có cực hạn. Có thể ban sức mạnh cho 100 người không có nghĩa là có thể ban sức mạnh cho một ngàn người, một vạn người.