Cùng với việc đội ngũ của phản quân phát triển lớn mạnh, một chút thực lực được nâng cao nhờ vào ngoại lực của Tà Thần cũng càng ngày trở nên không đáng kể.
Hoặc là theo đuổi số lượng, hoặc là theo đuổi chất lượng. Lượng năng lượng mà Tà Thần có thể ban cho cũng có giới hạn.
Nếu như Tà Thần có thể cung cấp sức mạnh không hạn chế thì vô số tổ chức tà giáo trên đại lục này đã không cần phải trốn trong một góc run lẩy bẩy vô số năm rồi. ...
Cuộc họp tiến vào chủ đề cuối cùng thì đột nhiên bị kẹt lại. Chủ yếu là do thú nhân ngo ngoe muốn động, Hudson không thể thoát thân.
Ai cũng biết đây chỉ là một cái cớ, nhưng không ai nói ra. Tuyến phòng thủ Cận Đông không thể không có người phụ trách, một khi Hudson lãnh binh Nam chinh liền phải từ bỏ chức thống soái tiền tuyến.
So với vị trí thống soái tiền tuyến, việc giúp Vương quốc Hessen trấn áp phản loạn quả thực là quá tầm thường.
Vấn đề cốt lõi nhất vẫn là: Quân quyền!
Là thống soái tối cao của tiền tuyến Cận Đông, Hudson nắm trong tay quân đội biên phòng tinh nhuệ nhất của Vương quốc, thống lĩnh quân đội tư nhân của quý tộc ở bảy tỉnh Cận Đông, trong thời chiến còn có thể tiết chế quân đội tư nhân của quý tộc ở mười hai tỉnh Bắc Cương.
Tại khu vực Cận Đông, quyền lực của hắn lớn đến mức không thể tưởng tượng được. Các cuộc họp quan trọng của Vương quốc đều phải mời Hudson đến tham dự đã đủ để nói rõ vấn đề.
So ra thì chuyện viễn chinh giúp Vương quốc Hessen có cấp bậc thấp hơn nhiều. Tổng binh lực bị giới hạn ở tám vạn, chưa kể ba quân đoàn thường trực được cử đi cũng chỉ là quân đoàn hạng hai.
Khi không phải là thời kỳ chiến tranh, loại quân đoàn hạng hai bình thường này sẽ không đủ quân số, thường là từ năm đến tám nghìn người. Số lượng quân lính đều phụ thuộc vào việc điều động các binh đoàn nào.
Số còn lại đều là quân đội tư nhân của quý tộc, tuy đã được huấn luyện trong nhiều năm, sức chiến đấu đã có sự tiến bộ rất lớn, nhưng dù sao cũng kém hơn quân thường trực.
Nhưng các giáo quan quân sự được cử đến Vương quốc Hessen đều cho rằng: Sức chiến đấu của quân đội tư nhân quý tộc Vương quốc có thể sánh ngang với quân thường trực của Vương quốc Hessen.
Chẳng cần nói cũng biết, đánh giá này có mang theo thành kiến. Cùng là quân đội tư nhân của quý tộc Vương quốc Alpha, nhưng sức chiến đấu cũng sẽ có chênh lệch giống như giữa cả người và chó vậy.
Nếu là quân đội tư nhân dòng chính ở dưới trướng Hudson, đánh giá này chắc chắn là có phần bảo thủ. Sức chiến đấu của ba quân đoàn tinh nhuệ trong lãnh địa của hắn đều có thể xếp vào top đầu trong hàng ngũ quân thường trực vương quốc.
Còn nếu như là quân đội tư nhân của một vị quý tộc nhỏ nào đó, sức chiến đấu cụ thể ra sao còn phải xem tố chất quân sự của vị lãnh chúa quý tộc này.
Mặc dù trong vài năm gần đây, mọi người đều đang điên cuồng luyện binh, nhưng giữa người và người là có khoảng cách.
Có người có thể huấn luyện nông nô thành tinh nhuệ; Nhưng có người sau khi huấn luyện, nông nô vẫn là nông nô.
Có lẽ sẽ mạnh hơn nông nô bình thường, nhưng trình độ tổng thể cũng chỉ như vậy, căn bản không thể chạm đến ngưỡng cửa tinh nhuệ.
Tuy nhiên, dù có tệ đến đâu thì cũng đều là người từng được huấn luyện quân sự, sức chiến đấu vẫn mạnh hơn nhiều so với những phản quân mới cầm vũ khí.
Nếu quân đội thường trực của Người Hessen tồi tệ hơn một chút, số lượng quý tộc đến mạ vàng lại nhiều hơn một chút, không chừng hai bên sẽ cùng một cấp độ.
Càng tìm hiểu sâu thì Hudson lại càng coi thường Vương quốc Hessen. Uổng có vốn liếng phong phú như vậy, nếu không phải vì lực lượng cấp cao cũng không tệ lắm thì vị đồng minh này chính là thừa thãi.
Nói cho đúng là không coi trọng bất kỳ quốc gia nào trong ba quốc gia Trung đại lục. Khi nhìn vào nội tình của ba nước đã từng tự xem mình là tam đại cường quốc chỉ thấy toàn lớp mạ vàng bề ngoài.
Hudson không thích vị trí thống soái nam chinh, nhưng không đồng nghĩa với người khác cũng không thích.
Các phe phái lớn trong triều đình đều đang nhìn chằm chằm, các đại quý tộc lãnh chúa ở địa phương cũng đang ngo ngoe muốn động.
Những chuyện này không liên quan gì đến Hudson, hiện giờ hắn chỉ đóng vai trò quần chúng.
Chính trị cần sự cân bằng, bản thân hắn đã nắm giữ một nửa quân quyền của Vương quốc, dù có thế nào thì vị trí thống soái quân Nam chinh này cũng không thể tiếp tục rơi vào trong tay của những tướng lĩnh thuộc phe của hắn.
Thực ra, cho dù mọi người không phản đối thì Hudson cũng không có tướng lĩnh nào để đề cử.
Điều này không có liên quan gì đến năng lực cá nhân của các tướng lĩnh, chủ yếu là do chiến tích và xuất thân của thuộc hạ hắn đều chẳng ra sao cả, miễn cưỡng đẩy lên thượng vị chỉ là đang hại người hại mình.
Những người có thể tham gia cạnh tranh đều có tin tức rất linh thông, đều biết hành trình đến Vương quốc Hessen là đang đi bóp quả hồng mềm, không một vị Tổng đốc địa phương nào muốn bỏ lỡ, tất cả đều nhảy ra dâng tấu xin chiến.
Lần này họ không hề chiến đấu đơn độc, mà còn có được sự hỗ trợ của các quý tộc vừa và nhỏ trong tỉnh. Ai nấy đều đang xắn tay áo, muốn đi Vương quốc Hessen phát tài chiến tranh.
Đều do Hudson khởi đầu, phàm là có tài sản không rõ nguồn gốc đều bị mọi người nghi ngờ là tiền kiếm được từ chiến tranh.
Mặc dù mỗi lần chia chiến lợi phẩm hắn đều rất công chính công bằng, nhưng mọi người vẫn không tin là hắn chỉ thu được số tiền ít ỏi như vậy.
Không phải đang hoài nghi hắn tàng tư chiến lợi phẩm, mà là đang hoài nghi rằng hắn ra ngoài làm việc riêng. Mỗi lần ra ngoài một mình, mọi người đều cho rằng Hudson mang theo một rồng một gấu ra ngoài làm kinh doanh không vốn.