Lúc đầu Hudson còn muốn giải thích một chút. Nhưng sau này nghĩ nghĩ, nếu như giải thích thông vấn đề này thì sẽ không thể giải thích được nguồn gốc số tài sản khổng lồ kia.
Cuối cùng, hắn chỉ đành để mọi người hiểu lầm. Dù sao việc cướp đồ từ trong tay kẻ thù trên chiến trường cũng là một nguồn thu nhập hợp pháp.
Cướp được là bản sự, không cướp được mới bị người khác khinh bỉ.
Có rất nhiều tướng lĩnh phát tài chiến tranh ở trên chiến trường, có thêm Hudson cũng chẳng có gì gọi là. Chỉ cần thời cơ chín muồi, mọi người đều không ngại tiện tay kiếm một vố.
Chiến lợi phẩm được chia sau chiến tranh chỉ là một phần nhỏ trong thu nhập, thu nhập chính của mọi người vẫn là chiến lợi phẩm thu được trong quá trình thực hiện nhiệm vụ một mình.
Người hữu tâm còn thay Hudson tính một chút, tổng số tiền đầu tư vào việc phát triển Sơn Địa Lĩnh và Tuyết Nguyệt Lĩnh đã lên đến mấy ngàn vạn kim tệ, đây không phải là số tiền mà một vị đại sư dược tề có thể kiếm được, càng không phải là số tiền mà một nhà buôn vũ khí có thể kiếm ra.
Sau khi tính toán tất cả các nguồn thu nhập của Hudson, cho dù tính doanh thu là lợi nhuận thì vẫn còn bị thâm hụt hơn 10 triệu kim tệ.
Nếu chỉ có những chuyện này thì mọi người cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi. Nhưng trong số những người may mắn phát tài từ chiến tranh lại xuất hiện một vài kẻ nói nhiều, thường xuyên thổi phồng về việc họ đã vơ vét được bao nhiêu tiền trên chiến trường ở trước mặt người thân và bạn bè.
Theo cái nhìn của bên ngoài, đám tướng lĩnh trung hạ tầng mà cũng có thể kiếm được mấy chục vạn kim tệ chỉ sau một cuộc chiến tranh, và với tư cách là thống soái, Hudson kiếm thêm hai số không đằng sau cũng là chuyện hợp lý.
Còn về vấn đề xác suất lại bị rất nhiều người trực tiếp phớt lờ, dù sao mọi người cũng đã quen với việc chỉ nhìn thấy sự thành công của người khác.
Có nhiều người tham gia cạnh tranh như vậy, nên việc đặt chỗ liền không tồn tại. Chính phủ Vương quốc cũng phải cân nhắc cảm xúc của các thế lực địa phương, nên liền dứt khoát triệu tập mọi người đến vương đô cùng nhau bàn bạc.
Nói là triệu tập, nhưng thực tế là ngay khi nhận được tin tức, các vị tổng đốc đều đã cưỡi Ma thú phi hành lao thẳng đến vương đô.
Tính toán thời gian, người đến muộn nhất cũng chỉ muộn hơn Hudson một ngày rưỡi, rõ ràng là bọn họ đã vội vàng đi đường cả ngày lẫn đêm.
Nhiều người thì có nhiều việc, nhìn một đám quý tộc lãnh chúa tranh đoạt trên triều đình, những vị tướng lĩnh trong quân đội vốn dĩ rất kích động nhưng giờ cũng đều tắt lửa.
Hết cách rồi, so với những vị đại gia từ khắp nơi chạy tới này, những quân đoàn trưởng như bọn hắn còn kém rất xa, bất kể là về thực lực trong tay hay là về thân phận địa vị.
Cho dù là vì tiện lợi trong việc chỉ huy, chính phủ Vương quốc cũng sẽ chọn một vị đại quý tộc lãnh chúa đến thống lĩnh quân đội.
Tình hình hiện tại là: Tổng đốc tỉnh nào đảm nhiệm chức thống soái quân nam chinh thì quân đội tư nhân của tỉnh đó sẽ có thể phát tài!
Nói ra cũng khá lúng túng, phản quân khiến cho cả Vương quốc Hessen phải phát sầu, nhưng trên triều đình của Vương quốc Alpha thì lại bị mọi người xem như tán tài đồng tử.
Nhìn đám Tổng đốc không ai nhường ai, văn võ bá quan trên triều cũng đang rất sầu. Đứng đội về đứng đội, nhưng phải đối mặt với nhiều phe nắm quyền địa phương như vậy, dù là ai cũng cảm thấy khó làm.
Thấy không ai lên tiếng, Hudson biết rằng nếu cứ để cho tình hình này tiếp diễn, không chỉ hôm nay không ra được kết quả, mà sợ là có cãi nhau mười ngày nửa tháng cũng khó phân ra thắng thua.
"Yên lặng!"
"Các vị đều là rường cột nước nhà, cứ cãi vã như vậy thì còn thể thống gì?"
"Không phải là lãnh binh xuất chinh Vương quốc Hessen thôi sao, ta hiểu tâm trạng mong muốn cống hiến cho đất nước của mọi người."
"Nhưng vị trí thống soái chỉ có một. Như vậy đi, những người có lòng tin hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này liền đứng ra lập quân lệnh trạng!"
"Nếu còn tranh cãi thì trực tiếp rút thăm quyết định đi. Chỉ là dẹp loạn một đám phản quân mà thôi, cũng chẳng có gì ghê gớm..."
"Được rồi, ta sẽ không nói ra những lời không có lợi cho sự đoàn kết của Liên minh như vậy, chúng ta tự biết là được."
Hudson vừa dứt lời, bầu không khí trên sân lập tức trở nên lặng ngắt như tờ. Ngay sau đó, mọi người lại ồn ào náo nhiệt tranh nhau tham gia, rõ ràng là quân lệnh trạng cũng không thể ngăn cản được ham muốn công thành danh toại của mọi người.
Thể hiện sự hiện diện trong Liên minh năm nước là việc có thể hiện hơn nhiều so với việc khoe khoang trong nội bộ Vương quốc.
Chủ yếu là ở trước mặt đám cuồng cạnh tranh nội bộ này, bọn họ chẳng là gì cả. Ngay cả khi muốn thể hiện thì cũng không có người phối hợp.
Ai cũng chẳng kém hơn ai là bao thì lấy đâu ra cảm giác ưu việt chứ. Chạy ra bên ngoài thì khác, ưu thế lập tức liền nổi bật.
Vừa có thể giành được danh tiếng trên quốc tế, vừa có thể phát tài trên chiến trường, đúng là một công đôi việc.
Còn về vấn đề phản quân của U Minh giáo, lần này họ sang là để cộng hưởng sức mạnh. Quân đội của Vương quốc Hessen vẫn là quân chủ lực trên chiến trường, cũng không phải để những vị khách như bọn hắn đứng ra solo với phản quân.
Không có gánh nặng bảo vệ quê hương, đánh được thì đánh, đánh không được thì rút lui. Chỉ cần thể hiện trong chiến đấu tốt hơn quân đội Vương quốc Hessen một chút là đủ rồi.
"Vệ binh, chuẩn bị que gỗ!"
Caesar IV lập tức ra lệnh.
Bất kể phương án do Hudson đưa ra có đáng tin cậy hay không, ít nhất cũng có thể giải quyết được vấn đề khó trước mắt này. Dù sao cũng tốt hơn là cố ý chỉ định một người làm thống soái, rồi đắc tội với một đám người nắm thực quyền địa phương.