Nói đến cũng buồn cười, làm lính đào ngũ thì bị truy cứu trách nhiệm, nhưng làm tù binh thì lại chẳng bị gì.
"Bệ hạ, chuyện này có chút rắc rối!"
"Dưới sự phối hợp toàn lực của Bộ Ngoại giao, hiện nay các bên đã thành lập bộ tư lệnh liên hợp, chúng ta đã giành được quyền nói chuyện lớn nhất."
"Vấn đề hiện giờ chủ yếu là: mọi người lo ngại rằng sau khi chúng ta phát động tấn công toàn lực, Người Frank không chịu được áp lực sẽ rút quân khỏi Giáo Hoàng quốc."
"Chúng thần cũng đã liên lạc với phía Giáo đình, bọn họ cam đoan là sẽ giữ chân quân đội Frank ở lại trong nước, không để bọn chúng quay lại gây rối cho liên quân."
"Tiếc là uy tín của Giáo Đình đã sụt giảm nghiêm trong những năm gần đây, bọn họ càng cam đoan thì mọi người lại càng không tin tưởng."
"Một số quốc gia thậm chí còn đề xuất: Kiềm chế quân chủ lực của người Frank trước, chờ chiến tranh ở Giáo Hoàng quốc kết thúc rồi mới quyết chiến với quân địch, tránh để cho người ta lợi dụng cơ hội này!"
Bá tước Milford trả lời với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Đây đều là di chứng của trận chiến Thánh Sơn!
Vương quốc Ruthenia vốn bị Giáo đình thâm nhập và gần như kiểm soát hoàn toàn, nhưng sau khi nhận ra được vị lão đại này đã suy yếu, phát hiện ra mình vẫn có thể giãy giụa thêm một chút, thế là họ bèn dứt khoát chơi đâm sau lưng.
Hiệu quả rất rõ ràng, nhờ nỗ lực của người Ruthenia, thời gian liên minh tấn công Đế quốc Frank đã bị kéo dài ra.
"Nhanh chóng phát động tổng tấn công đi, chịu thiệt thòi lớn như vậy, lần này Giáo Đình không dám làm loạn nữa!"
Bordeaux VIII suy nghĩ một lúc rồi nói.
Ngư ông đắc lợi cũng cần có thực lực chống đỡ. Dựa vào mà thể hiện của quân đội Giáo Đình ở trên chiến trường, bọn họ hoàn toàn không có thực lực để làm ngư ông.
So với Giáo đình, kẻ đáng lo ngại hơn vẫn là dị tộc. Chỉ có điều hiện giờ thế giới dị tộc cũng náo nhiệt không kém gì nhân tộc.
Bởi vì năng suất sản xuất, thảm họa cấp độ sử thi này ảnh hưởng đến dị tộc còn nhiều hơn.
Mùa thu thu hoạch không như kỳ vọng, sau khi vào đông, rất nhiều dân chúng dị tộc lâm vào khủng hoảng thiếu lương thực, nhưng các quyền quý dị tộc lại không xem khó khăn của dân chúng tầng lớp thấp là chuyện to tát gì.
Mâu thuẫn xã hội tích tụ đã tạo cơ hội cho các tổ chức tà giáo phát triển, bây giờ ai nấy cũng đều bận trấn áp phản loạn nội bộ.
So sánh ra thì biểu hiện của nhân tộc đã tốt hơn rất nhiều. Chế độ nông nô trong khi kìm hãm sự phát triển của năng suất thì cũng đồng thời tăng cường khả năng chống chịu rủi ro.
Nếu thực sự không có đủ lương thực để ăn thì còn có thể bán tháo nông nô, hiện giờ trên thị trường có tới vài thế lực lớn đang công khai thu mua nông nô.
Nông nô có dục vọng rất thấp, chỉ cần có cơm ăn, họ liền sẽ không có động lực để náo loạn.
Nhưng người đi theo tà giáo náo loạn chủ yếu là những dân tự do bị phá sản.
Điều này cũng không làm khó được các quý tộc thông minh, chỉ cần phản ứng đủ nhanh, biến bọn họ thành nông nô rồi bán tháo đi là vấn đề sẽ được giải quyết.
Khi mở rộng tư duy, khắp nơi đều là tài lộ. Cuộc khủng hoảng ban đầu từ việc trấn áp cuộc phản loạn của tà giáo đã bị biến thành một vụ kinh doanh
Một cảnh tượng thú vị xuất hiện, những nạn dân ở Nam đại lục bị tà giáo lôi kéo về cơ bản đều đã tới Đế quốc Frank, Vương quốc Iberia, chỉ có chưa đến một phần mười nạn dân là chạy tới Vương quốc Alpha.
Những người tị nạn từ Trung đại lục thì lại chọn Vương quốc Alpha và Công quốc Mosey là nơi lánh nạn.
Một khi người gây ra vấn đề không còn nữa, vấn đề đương nhiên là sẽ được giải quyết. Cuộc nổi dậy của tà giáo với quy mô lớn đã dần đi đến hồi cuối khi lực lượng dự bị ngày càng suy giảm.
Dù rằng các Tà Thần đã ra sức tiến hành ban ân, nhưng tiếc là lực lượng mà các Tà Thần có thể phản hồi vẫn có hạn chế.
Sau khi các tín đồ bị ép thăng chức rồi trải qua vô số vụ giết chóc, nhiều người trong số họ đã không thể kiểm soát được sức mạnh của mình, trực tiếp hóa thành kẻ điên.
Có lợi đương nhiên là sẽ có hại, vấn đề lớn nhất của việc có một lượng lớn dân nhập cư tràn vào chính là mức tiêu thụ lương thực tăng cao.
Cộng với chiến tranh vừa nổ ra, cuộc sống hiện giờ của những quốc gia thu mua nông nô một cách trắng trợn kia cũng không hề dễ chịu.
Với tư cách là chỉ huy tiền tuyến, Hudson đã nhiều lần phản đối chính phủ vương thất về vấn đề lương thực.
Mặc dù khẩu phần ăn của quân đội tiền tuyến đã được đảm bảo, nhưng vẫn còn kém xa trăm vạn tấn quân lương dự trữ mà Hudson yêu cầu.
Các quý tộc của vương quốc đã cố gắng hết sức, do phải chi viện một lượng lớn tiền lương cho việc khai thác Cận Đông, nên lượng dự trữ lương thực trong kho của mọi người cũng không còn dồi dào.
Sau khi để lại nhu cầu cho bản thân, số lượng tiền lương có thể cung cấp cho tiền tuyến đã ít hơn nhiều so với hai cuộc chiến trước.
Trong bốn cục sạc hậu cần dự phòng, ba cục đang bận nội chiến, một cục còn lại thì đang thu mua nông nô với số lượng lớn, cần tiêu tốn rất nhiều lương thực.
Trong bối cảnh này, ngoài Công quốc Mosey là hứa sẽ cung cấp 300. 000 tấn lương thực cho Vương quốc Alpha trong vòng một năm ra, phần còn lại thì Vương quốc Alpha phải tự tìm cách giải quyết.
Ba trăm nghìn tấn lương thực nghe thì có vẻ là một con số lớn, nhưng sau khi vận chuyển đến tiền tuyến Cận Đông mà có thể còn lại 50. 000 tấn lương thực thôi là đã màn thể hiện vô cùng xuất sắc rồi.
Vận tải đường bộ luôn rất tốn kém. Đây cũng là nguyên nhân cốt lõi khiến các nước từ bỏ chiến thuật biển người, chuyển sang chiến thuật chất lượng.