Người dịch: Whistle
Huống chi, ngôn hành cử chỉ của quý tộc cũng không phải là dễ bắt chước như vậy. Không trải qua chuyên nghiệp huấn luyện thì ngay cả những lễ nghi cơ bản nhất của quý tộc cũng không rõ, lại càng không cần phải nói tới việc thích ứng với hình thức tư duy của một quý tộc.
Đây vẫn chỉ là quý tộc ở tầng dưới chót, quý tộc ở đẳng cấp cao hơn một chút là có thể tiếp xúc được với loại loại sức mạnh siêu phàm như ma pháp. Cho dù thuật dịch dung có tài đến đâu, ở trước mặt sức mạnh siêu phàm đều không đáng nhắc tới.
......
Thành phố Beda, Bá tước Pierce đang nghĩ cách ứng phó với thế cục kế tiếp của vương quốc thì lại nhận đến thư của Tử tước Aurane, sau khi đọc xong liền bị tức đến sắp nổ.
Rõ ràng là cái tổ chức Khô Lâu Hội này xem ông ta là quả hồng mềm nha, sau khi phản loạn một lần xong lại còn dám ló đầu ở trong tỉnh Đông Nam này.
“Truyền lệnh xuống, kêu các quý tộc phong tỏa toàn bộ những nút giao thông trọng yếu, nghiêm tra tất cả những người đi đường và thương nhân ra vào quận Arbor.”
“Lệnh cho Nam tước Raphael mang theo binh đoàn bộ binh số 2 chạy tới quận Arbor. Nhất định phải một mẻ hốt gọn những thành viên của Khô Lâu Hội đang trốn ở đó cho ta.”
“Từ giờ trở đi, điều động toàn bộ kỵ binh Griffin đi tuần tra khắp toàn bộ vùng trời ở tỉnh Đông Nam, chỉ cần phát hiện dị động liền lập tức báo cáo.”
Bá tước Pierce lạnh lùng ra lệnh.
Cuộc phản loạn lần trước của Khô Lâu Hội đã làm cho ông ta mất thể diện một lần rồi, Pierce tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.
Bằng không người ngoài còn nghĩ rằng gia tộc Dalton đã sa sút, bất lực chưởng khống thế cục trong tỉnh, để cho đám ác lang kia nhào tới kiếm ăn.
Tổng đốc Pierce nổi giận rất đáng sợ, ông ta điều động hết toàn bộ nhân sự trong tỉnh Đông Nam, đặc biệt là quận Arbor và các quý tộc ở gần đó.
Bắt đầu từ giờ khắc này, kẻ nào không có mấy trăm tư binh trong tay thì sẽ ăn ngủ không yên.
Sơn Địa lĩnh, chuyện làm ăn của Hudson đột nhiên trở nên vô cùng tốt. Quần thể khách hàng của hắn vốn chỉ tập trung ở quận Wright và Ryton, nhưng lần này đã trực tiếp khuếch trương đến hơn phân nửa tỉnh Đông Nam.
Rất nhiều quý tộc vốn khinh bỉ chất lượng vũ khí mà hắn sản xuất cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đặt hàng. Vì nâng cao sản lượng vũ khí, đơn đặt hàng về vật dụng hằng ngày đã ép ngừng lại.
Toàn bộ thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đều phải tới tinh luyện trận học nghề trợ thủ. Những người phụ nữ có thể phách tráng kiện cũng phải giơ búa gõ gõ đập đập, ngay cả tiến độ khai hoang cũng bị ảnh hưởng,
Hudson cũng không còn cách nào, đơn đặt hàng mới đều ra sức hối hàng. Quan trọng nhất là vì để có thể lấy được hàng trong thời gian sớm nhất, đám người này còn sử dụng đến đại pháp làm cho mọi việc đều thuận lợi trong truyền thuyết - thêm tiền.
Không chỉ thêm tiền đơn thuần, bọn người này còn hứa hẹn: Có thể lấy nông nô, gia súc, lương thực để trả toàn bộ tiền hàng.
Toàn bộ đều đánh vào điểm yếu của Hudson, không có cách thì cũng phải nghĩ cách. Đối mặt với đơn đặt hàng khẩn cấp, Hudson chỉ đành vén tay áo lên làm.
Vì điều động sự tích cực của mọi người, tiêu chuẩn ngày ba bữa ở trong quặng mỏ đã được đổi thành bốn bữa, bánh mì thấp kém cũng được thăng cấp thành bánh mì thường. Lúc đầu thì phải chia theo tiêu chuẩn nghiêm ngặt, bây giờ thì là bao ăn no.
Vì đảm bảo mọi người có thể duy trì đầy đủ thể lực, mỗi ngày hắn đều phải giết ba con dê, còn bổ sung thêm thịt rừng vào những lúc không cố định.
Nhìn qua rất không tệ, nhưng trên thực tế thì số lượng thịt này chỉ đủ để cho công nhân bình thường dính một chút thức ăn mặn. Không phải đầu bếp thì căn bản không nhìn thấy thịt.
Không có cách nào, hơn mấy ngàn người đang làm việc ở khu mỏ. Mỗi ngày chỉ cung cấp chừng trăm pound thịt, thật sự là không có ý nghĩa.
Chuyện này còn phải được dựa trên tiền đề là sắp có gia súc mới nhập trướng, nếu không thì Hudson cũng không dám xa xỉ như vậy.
Ai bảo ngành chăn nuôi là một khoản đầu tư dài hạn chứ. Theo phương thức chăn nuôi thô sơ nhất, không có mấy năm công phu thì sẽ rất khó nhìn thấy hiệu quả.
Không thể chăn nuôi với quy mô lớn, chỉ dựa vào việc đi săn thì dù là cung cấp cho dân trong thuộc địa để làm thức ăn hàng ngày cũng khó khăn.
Nếu như không vì thỉnh thoảng có khách hàng cầm gia súc để trao đổi tiền hàng thì cái bãi nhốt cừu kia của Hudson đã sớm vô ích rồi.
Nhìn dây chuyền sản xuất bận rộn khí thế ngất trời, Hudson đột nhiên sinh ra một cảm giác thành tựu, phảng phất như nhân sinh sắp đạt đến đỉnh phong vậy.
......
“Cái gì, các ngươi muốn ta phụ trách giao hàng?”
Trong khi nói chuyện, Hudson đã đứng lên ngay lập tức, phảng phất như đang nghe được một chuyện rất buồn cười vậy.
Bán hàng nhiều lần như vậy, từ trước tới giờ đều là do khách hàng tới cửa lấy hoá đơn nhận hàng, giao hàng tận nhà chỉ là chuyện chỉ có trong tưởng tượng.
Thương nhân lũng đoạn biểu thị: Hàng hoá nhà mình không miễn phí vận chuyển!
Thích mua thì mua, không mua thì dẹp. Đơn đặt hàng đã đầy đến mức không thể đầy hơn, Nam tước Hudson bá đạo như vậy đấy.
“Nam tước các hạ, nghe nói ngài đã từng hứa hẹn: chỉ cần lấy nông nô đổi hàng hoá thì ngài sẽ gánh chịu chi phí vận chuyển.” Người tới không chút hoang mang giải thích nói.
Quý tộc đã hứa là phải làm. Nam tước Hudson rất coi trọng chữ tín, cho nên sẽ không phủ định lời hứa của mình.
“Không sai, ta đã từng hứa như vậy. Các ngươi phái người tới vận chuyển, trên đường tiêu hao bao nhiêu lương thảo thì ta sẽ trả cho các ngươi bấy nhiêu.” Hudson ra vẻ độ lượng nói.
Quý tộc không có thói quen tính toán phí nhân công, cái gọi là chi phí vận chuyển cũng chỉ là tiền ăn của người và gia súc. Hudson lão gia chẳng thèm quan tâm chút tiền lẻ này.
Nhưng muốn hắn giao hàng tận nhà thì lại khác. Người nào mà không biết ở quận Arbor hiện giờ đang có sự xuất hiện của Khô Lâu Hội, không chừng là mọi người sẽ còn gặp nhau ở nửa đường đấy.
Một khi đánh nhau thì chi phí sẽ tăng lên rất nhiều. Tử thương thảm trọng là một chuyện, không chừng còn toàn quân bị diệt.