Người dịch: Whistle
Nguy hiểm thương cân động cốt như vậy đã vượt qua năng lực chịu đựng của Hudson rồi, dù có nói gì thì hắn cũng sẽ không tiếp vụ làm ăn này.
“Nam tước các hạ, nếu như là thời kỳ bình thường thì chúng tôi cũng không dám làm phiền ngài đích thân đi một chuyến, nhưng bây giờ đang trong tình huống đặc thù.”
“Không có uy danh của ngài chấn nhiếp, chúng tôi rất khó có thể chở những vũ khí này an toàn về tới lãnh địa, vậy thì vụ giao dịch này cũng không thể thành công.”
“Nhưng mà ngài yên tâm, chúng tôi biết quy củ. Chúng tôi sẽ chịu toàn bộ chi phí phát sinh.”
“Tử tước đại nhân của chúng tôi đã hứa, chỉ cần ngài tổ chức nhân thủ vận chuyển toàn bộ đơn đặt hàng của các quý tộc trong quận Arbor tới nơi, ngài ấy có thể đảm bảo số nông nô trong cuộc giao dịch lần này không ít hơn một ngàn năm trăm người, gia súc không thua ít hơn ba trăm con, ngựa chất lượng thấp cũng không ít hơn 600 con......”
“Số lượng còn dư thì ngài có thể dùng vật dụng thường ngày để trả. Cân nhắc đến số lượng quý tộc tham dự vụ giao dịch này quá nhiều, cụ thể là dùng loại hàng hoá gì để giao dịch thì đến lúc đó còn cần đích thân ngài đi đàm luận với họ.”
Nghe xong lời nói của lão quản gia, lửa giận của Hudson lập tức biến mất. Trên đời này không có vụ mua bán nào không thể tiếp, chỉ cần ích lợi vượt qua nguy hiểm thì mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Hudson vẫn rất tin tưởng vào lời hứa của một vị Tử tước. Mặc dù con số này hơi lớn, nhưng các quý tộc đã hạ đơn đặt hàng trong quận Arbor không có năm mươi thì cũng có ba mươi.
Đại gia gánh vác một chút, một ngàn năm trăm nông nô, ba trăm con trâu, tám trăm thớt ngựa kém chất lượng...... Đều không phải là vấn đề.
Vì vụ làm ăn lớn này, Hudson cảm thấy mình có thể thử tổ chức một đội quân mạo hiểm vận chuyển.
Không phải chỉ là đám cá lọt lưới của Khô Lâu Hội thôi sao? Chỉ cần đầy đủ lợi ích, từ trước tới giờ Nam tước Hudson dũng cảm đều chưa bao giờ sợ đám chuột không thấy được ánh mặt trời này.
Chẳng qua nhận lấy nhiều hiện vật như vậy, cuộc làm ăn này khỏi cần nghĩ đến việc nhìn thấy kim tệ. Nếu như hàng hóa mà hắn lấy ra không đủ sức hấp dẫn, không chừng còn phải hoàn lại tiền nữa.
“Quản gia Miklos, mời ông nhắn dùm lại với Tử tước Aurane tôn quý. Nếu như không xảy ra vấn đề gì mà nói, số vật tư này sẽ được ta giao tới trong vòng nửa tháng.”
“Để tỏ lòng thành ý, ta có thể tăng thêm năm mươi tấm kê giáp xem như quà tặng, để nó trở thành vật chứng kiến cho tình hữu nghị kéo dài không suy của hai nhà chúng ta.” Hudson bình tĩnh hồi đáp.
Cuộc giao dịch giữa các quý tộc đơn giản như vậy đấy. Tử tước Aurane giúp hắn giải quyết vấn đề nhân khẩu và thiếu gia súc, Hudson đương nhiên cũng phải hồi báo.
Bản giáp chính là sản phẩm có hàm lượng kỹ thuật cao nhất trong tất cả hàng hóa mà lãnh địa có thể sản xuất ra. Đều là cục sắt, nhưng nhu cầu về phẩm chất không tính là quá cao, cho nên chất lượng cuối cùng cũng có xem như là hàng trung bình.
Cầm lên trên thị trường bán thì ít nhất cũng phải 5 viên kim tệ, hơn nữa còn là cung không đủ cầu loại kia, bây giờ lại bị Hudson lấy ra làm quà tặng.
Hết thảy đều là đáng giá, sau vụ làm ăn này, thị trường ở quận Arbor liền sẽ được mở ra.
Về phần kế hoạch bộ binh hạng nặng của hắn thì chỉ đành tiếp tục kéo dài tiến độ, Hudson biểu thị chuyện này không quan trọng.
Không có cách nào, ai bảo đám tốc độ tu luyện đấu khí của đám thuộc hạ lại chậm đến vậy?
Từ đó đến giờ mới chỉ có hơn ba mươi người nhập môn, hơn nữa còn chỉ mới cảm ứng được khí cảm, chẳng khác người bình thường là mấy. Trông cậy vào bọn hắn mặc áo giáp đại sát tứ phương thì còn không biết phải chờ tới năm nào tháng nào.
Căn cứ vào kinh nghiệm mà Nam tước Redman truyền thụ cho, muốn bồi dưỡng được một nhánh quân tinh nhuệ hợp cách thì ít nhất phải cho nông nô tu luyện đấu khí hai ba năm, lại trải qua mấy cuộc chiến tranh thì mới xem như thành.
Bình thường mà nói, sức chiến đấu của loại binh sĩ từng tu luyện đấu khí này sẽ mạnh hơn binh lính bình thường rất nhiều.
Chẳng qua muốn tu luyện đấu khí thì cần thiên phú, trong tình huống không có tài nguyên phụ trợ, tốc độ sẽ chậm như ốc sên, rất khó phổ cập với quy mô lớn.
Ngoại trừ một số ít quân chủng đặc thù do người tu luyện tạo thành, quân đội bình thường gặp được bên ngoài đều chỉ là người bình thường. Tỉ như nói: đội quân mà con em quý tộc phương bắc mang tới.
Trong những đội quân bình thường thì đây đã coi là lính tinh nhuệ, nhưng trong số những binh sĩ này chỉ có một số ít là người tu luyện.
Bao gồm cả binh lính của trọng giáp bộ binh cũng chỉ được chọn từ những người có thể trạng mạnh hơn người bình thường.
Có lẽ sức chiến đấu đơn binh không sánh được với người tu luyện, nhưng bởi vì đã trải qua hệ thống huấn luyện, lại từng tham dự qua các cuộc chiến tranh, nên khi đánh nhau cũng không yếu hơn tư quân được huấn luyện bài bản của quý tộc bản địa.
Cụ thể vẫn là phải xem nhân số giao chiến, quy mô chiến tranh càng lớn thì sẽ càng có lợi cho những quân đội này phát huy. Nếu là những cuộc xung đột có quy mô nhỏ, đội quân do người tu luyện tạo thành sẽ càng hơn một bậc.
Con đường chất lượng đi không thông, Hudson chỉ đành đi theo con đường số lượng. Bất quá cái này cần phải có nhân khẩu, chỉ có đủ nhiều nhân khẩu thì mới có thể chọn ra đủ nhiều binh sĩ chất lượng tốt.
Cũng không phải tất cả mọi người đều biết là quân đội hiện giờ trong tay Hudson không thích hợp để đánh trận, lưu bọn hắn lại đơn giản là vì những người này đã trải qua vài chục cuộc chiến tranh lớn nhỏ khác nhau.
Dù là đại đa số thời gian cũng chỉ đi theo bên cạnh xem náo nhiệt, căn bản không giết được bao nhiêu tên địch nhân, nhưng mà sự tự tin thì vẫn phải có.
Cộng thêm việc trải qua một vài bài huấn luyện do hắn đích thân thiết kế, bây giờ cũng đã có thể nhìn thấy bóng dáng của hai chữ “tinh nhuệ”. Nếu như thật sự đánh nhau, quân của Hudson chưa chắc sẽ kém gì binh lính của đám quý tộc kia.