Người dịch: Whistle
Hudson cũng từng thấy quý tộc phương bắc luyện binh, thực ra cũng chẳng có ý mới gì, chỉ đơn thuần là huấn luyện cho binh sĩ các loại kỹ năng chiến đấu.
Nếu như thật sự phải so sánh thì cũng chưa chắc sẽ mạnh hơn hắn, ít nhất là đám binh sĩ mà Hudson huấn luyện ra có thể chạy. Mỗi ngày đều huấn luyện chạy cự ly dài mười dặm, hắn không thể cam đoan là bọn lính này sẽ trở thành binh sĩ đánh giỏi nhất, nhưng ít nhất hắn có thể cam đoan là bọn này chạy nhanh nhất.
Hơn nữa còn không phải chạy loạn giống như ong vỡ tổ, mà là chạy theo hệ thống, có thứ tự. Khi tiến hành chuyển tuyến chiến lược thì còn là những học sinh xuất sắc.
“Nam tước các hạ tôn kính, tôi đại biểu Tử tước Aurane cám ơn sự khẳng khái của ngài, nguyện cho tình hữu nghị của hai nhà chúng ta sẽ mãi trường tồn!” Quản gia Miklos lập tức đáp lại.
Từ tốc độ phản ứng và những động tác lễ nghi quen thuộc này cũng có thể nhìn ra được ông ta là một người chơi già dặn kinh nghiệm .
Nếu như không bị giới hạn bởi thân phận, ông già này nhất định có thể lăn lộn rất tốt trong giới quý tộc.
Quản gia của một nhà trung đẳng quý tộc mà đã có thái độ đúng mực và năng lực ứng biến như vậy, chuyện này làm cho Hudson có cái nhìn mới về nội tình của các quý tộc.
Có lẽ chênh lệch của đại quý tộc, trung đẳng quý tộc và tiểu quý tộc không chỉ đơn thuần nằm ở chỗ thực lực, mà còn về cả việc tích lũy nhân tài.
Chênh lệch về thực lực thì còn có thể tiến hành bù đắp trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng chênh lệch về phương diện nhân tài thì lại là chuyện không phải giải quyết trong một sớm một chiều được.
Không phải là tiểu quý tộc không cố gắng, thật sự là buôn bán của nhà mình căn bản không thể bồi dưỡng được nhân tài có tiêu chuẩn cao, càng không thể cung cấp sân khấu để bọn hắn thi triển tài hoa.
Là một vị lãnh chúa giữ lời hứa, nếu đã đáp ứng giao hàng tận nhà thì Hudson liền lập tức bắt tay tổ chức đội vận chuyển.
May mắn là thế cục ở hai quận Wright và Ryton đã ổn định, nguyên đám quý tộc bị Bá tước Pierce đích thân gõ cho một gậy, bây giờ đều tỏ ra vô cùng an phận.
Nếu như mà trong nhà có nguy cơ gặp phải ăn trộm thì dù cho lợi ích có phong phú như thế nào thì Hudson cũng không dám mang theo đội ngũ rời khỏi hang ổ.
Cho dù là bây giờ, nên đề phòng thì vẫn phải chuẩn bị đề phòng. Có lẽ không có người dám động thủ ở ngoài sáng, nhưng không có nghĩa là không có người không dám lén lút động thủ.
Trong một hoàn cảnh như vậy, phải để lại bộ đội chủ lực ở trong hang ổ thì mới có thể chấn nhiếp được tiểu nhân. Nhỡ đâu gặp phải tình huống đột phát thì cũng có thể tổ chức phản công.
Chuyện này khó tránh khỏi phải sử dụng lính đánh thuê. Trên danh nghĩa là đối phương gánh vác phí vận chuyển, nhưng trên thực tế thì những chi phí này đã được tính vào trong hàng hóa, ví dụ như nâng giá hàng lên một mức độ nhất định.
Cụ thể muốn nâng bao nhiêu thì còn phải căn cứ vào tình huống thực tế, phí vận chuyển có đánh nhau với Khô Lâu Hội và không đánh là không giống nhau.
Kỳ thực quý tộc bình thường đều tương đối xem trọng những phương diện này, toàn bộ những vụ làm ăn mà Hudson đã tiếp đều chỉ đàm luận một cách đại khái, còn những chi tiết cụ thể thì đều phải nhờ vào tính tự giác.
Chỉ cần không làm quá, cho dù là những quý tộc keo kiệt nhất cũng rất ít khi kiếm chuyện ở phương diện này.
Đương nhiên là chuyện này cũng liên quan đến việc bên B của Hudson quá cường thế. Trong các cuộc giao dịch thì người bán lũng đoạn lúc nào cũng có thể thu được nhiều quyền nói chuyện hơn.
Nguyên nhân mà những vụ giao dịch này có thể tiến hành thuận lợi cũng là vì Hudson đã khắc chế sự tham lam trong lòng, không nhân cơ hội hung hăng bóc lột.
Gặp phải nhà có giao tình thì còn phải cho một cái giá ưu đãi. Trong việc bảo vệ quan hệ nhân mạch, Hudson đã bỏ hết tất cả tiền vốn.
“Tom, phái người truyền những bức thư này ra ngoài. Thuận tiện hẹn luôn Nam tước Kettler ngày mai lên núi săn bắn cùng ta!”
Hudson chỉ định bỏ ra một trăm lính tinh nhuệ vào đội vận chuyển, số còn lại đều thuê tư quân của quý tộc. Không phải chỉ là vấn đề tiền thôi sao, cũng không phải tất cả Kỵ sĩ đều có phí ra sân đắt như “Thần cung kỵ sĩ” hắn.
“Vâng, lão gia!”
......
Phong Diệp lĩnh, xem như một vị hàng xóm tốt, sau khi Nam tước Kettler nhận được thư mời thì không khỏi hoảng sợ nói:
“Nói đùa cái gì, lão gia nhà các ngươi mời ta đi săn vào ngày mai sao?”
Các quý tộc hẹn nhau đi săn cũng không phải chuyện kỳ quái gì, nhưng mà phải đặt lịch hẹn trước.
Ngày mai xuất phát, buổi tối hôm nay mới thông báo, những thư mời đột xuất như thế nào thì có thể xảy ra giữa những quý tộc có quan hệ tốt.
Nếu là quan hệ không tốt, sau khi nhận được thư mời liền lấy một cái lý do là không có thời gian để cự tuyệt thì thật sự là lúng túng.
Kettler đếm lại số lần gặp mặt của mình và cùng Hudson, chẳng có lần nào là kết thúc trong vui vẻ cả, chứ đừng nói là quan hệ hữu nghị.
Nam tước Kettler cảm thấy vô cùng nghi hoặc là một sự hiểu lầm đến mức độ nào mới có thể làm cho đối phương cho rằng quan hệ giữa đôi bên đang rất tốt đẹp vậy?
“Đúng vậy, Nam tước Kettler tôn quý. Lão gia nhà tôi nói rằng ngài nhất định phải tới tham dự, nếu không tương lai nhất định sẽ hối hận.”
Người mang tin tức thuật lại nguyên văn càng làm cho Nam tước Kettler cảm thấy nghi ngờ. Không phải chỉ là một lần đi săn thôi sao, không tham gia còn có thể phải hối hận, làm như thật sự đã xảy ra chuyện gì vậy.
Sau khi xác định binh sĩ đưa tin hoàn toàn không biết gì cả, Kettler cũng lười lãng phí thời gian với hắn, trực tiếp đuổi người đi.
“Chú Holman, chú nói lần này tên gian thương HUdson kia lại đang có ý đồ xấu gì đây. Cũng không thể chỉ vì khoe khoang tiễn thuật xuất thần nhập hóa của hắn mà mời cháu đi săn vào ngày mai được?”