Người dịch: Whistle
Thú nhân có nhiều chủng tộc như vậy, không chừng có chủng tộc nào đó thích hợp với việc trồng trọt, hơn nữa còn có thể được thuần hóa thì sao.
Chân tướng bộc lộ, rất nhiều gia tộc cũng đi bắt nô lệ theo liền cảm thấy vô cùng bi thương.
Nhìn xem những ông bạn hàng xóm đang không ngừng vận chuyển nô lệ đến lãnh địa phía nam, trong nội tâm của bọn hắn đều dang nhỏ máu.
Tốn vố số tâm tư, mạo hiểm từ trong đế quốc Thú Nhân bắt nô lệ, ấy thế mà lại tồn đọng trong tay không làm được gì.
Tuyết Phong lĩnh, Tử tước Rick chính là kẻ xui xẻo thứ nhất. Ông ta còn cho rằng có tên ngốc nhiều tiền nào đó tới cửa thu mua những tên rác rưởi này của đế quốc Thú Nhân, cho nên liền vội vàng phân phó đội bắt nô của gia tộc hành động.
Bắt được mấy ngàn tên nô lệ đủ loại loạn thất bát tao, kết quả lại đột nhiên phát hiện ra căn bản không có người mua.
“Hừ!”
“Tên Hankke Cage đáng chết, nô lệ mà lão tử cực khổ lắm mới bắt được, gã ta lại muốn mua lại toàn bộ với giá 5 đồng tệ / người!”
“Không phải liền ỷ vào có nhiều con cái, ở phía nam có một mảnh lãnh địa sao. Ngày bình thường đắc chí thì cũng thôi, bây giờ lại còn muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Nếu như không phải......”
Tử tước Rick nổi giận dọa cho đám người hầu ở trong phủ run lẩy bẩy. Số lượng con cái vẫn luôn là điểm yếu lớn nhất của Tử tước Rich, mặc dù ông ta đã rất cố gắng cày cấy, nhưng đáng tiếc là chỉ có mỗi một dòng độc đinh.
Đối với một gia tộc mà nói, chỉ có một người thừa kế dòng chính duy nhất là chuyện rất nguy hiểm. Tiếc là Thần Hi chi chủ không phù hộ, Tử tước Rick cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Bất kể có nói thế nào, trong nhà có một dòng độc đinh thì cũng tốt hơn là không có.
Nhưng chỉ có Tử tước Rick mới có thể lén lút suy nghĩ mấy lời an ủi này trong lòng, nếu như người khác mà dám nói ra thì chắc chắn sẽ phát sinh đại sự.
Mỗi lần dính đến vấn đề này, đám tay sai trong nhà liền nhao nhao tránh lui, sợ rằng mình bị giận lây, dẫn lửa thiêu thân.
Lão quản gia trùng hợp xuất hiện ở ngay đối diện, không có cách nào tránh thoát, chỉ có thể đi trên trước khuyên bảo: “Lão gia, Tử tước Hankke Cage không thể lĩnh ngộ hảo ý này của ngài. Vậy thì chúng ta cũng không cần phải tiện nghi cho gã ta.”
“Quý tộc mở lãnh địa ở phía nam có chừng mấy chục nhà, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể gom đủ nô lệ. Chúng ta chỉ cần giảm giá, không lo không có người mua.”
Mặc dù trong lòng ông ta hiểu rất rõ cách làm của Tử tước Hankke Cage, nhưng thân phận đã làm cho quản gia nhất định phải đứng về phía lão gia nhà mình.
“Không kịp nữa rồi, đội vận chuyển nô lệ của tất cả các nhà đều đã xuất phát, chỉ có gã Hankke Cage ngu xuẩn kia là vẫn đang lề mà lề mề.”
“Ngay cả một tên phế vật như gã ta mà cũng có thể bắt đủ nô lệ, những người khác sao có thể thiếu được?”
Tử tước Rick tức giận nói.
Cũng chỉ vì đi ra ngoài thăm bạn ở lâu mấy ngày liền bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để bán nô lệ với giá cao, làm cho mấy ngàn tên nô lệ này bị tồn đọng lại.
Cho dù chợt có thương nhân nô lệ cảm thấy hứng thú thì người ta cũng chỉ hứng thú với một vài chủng tộc trong này, hơn 90% nô lệ trong tay lão ta đều là mặt hàng không có người mua.
Nếu bán lẻ thì cũng rất khó tìm được người mua. Nếu như để cho người ta chọn hết hàng tốt thì lại càng khó bán.
Nếu như không phải vì lo lắng trên lưng mình phải đeo cái danh tàn bạo thì Rick đã hạ lệnh cho đám thuộc hạ kéo đám nô lệ phế vật này ra ngoài để làm thịt hết rồi, tránh để lãng phí lương thực.
Không đồ sát được, thả cũng không xong. Người —— Thú không thể cùng tồn tại, huyết cừu được tích lũy qua vô số năm tháng đã sớm xâm nhập vào trong xương cốt.
Trong vấn đề đối xử với thú nhân, giữa các quý tộc phương bắc đã sớm xuất hiện quy tắc ngầm. Từ trước tới giờ đều chưa từng nghe qua chuyện thả tự do cho đám nô lệ thú nhân bị bắt một cách vô điều kiện.
Nếu như thật sự muốn thả người, ít nhất là bên phía thú nhân phải bỏ ra một chút tiền chuộc thì Rick mới có thể có một bậc thang để xuống! Nếu không ông ta sẽ bị người ta chế nhạo cả đời.
Đáng tiếc là toàn trình đều không có người thèm quan tâm, cho dù ông ta đã gửi thư cho bộ lạc thú nhân, nhưng vẫn không có người qua tới diễn màn kịch chuộc người này với Rick.
“Lão gia, nếu cứ nuôi đám ăn không ngồi rồi này hoài thì cũng không phải là biện pháp. Để bọn chúng ở lại trồng trọt thì lại dễ dàng xảy ra chuyện cấu kết với đế quốc Thú Nhân, ảnh hưởng đến sự an toàn của lãnh địa.”
“Hay là chúng ta cũng bắt chước những gia tộc kia vận chuyển đám nô lệ này đến phía nam đi, xem thử có quý tộc nào ở bên đó cảm thấy hứng thú không?”
“Cho dù là không bán được, sau khi trải qua một đi một về giày vò thì quân số cũng có thể giảm đi ít nhất là 1⁄3. Thật sự không được thì chúng ta liền mướn người cướp bọn chúng nửa đường.”
“Chỉ cần là người không ở trong tay chúng ta, cho dù sau đó có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không liên quan đến chúng ta.”
Lão quản gia bất đắc dĩ đề nghị.
Lão gia nhà mình thật sự là quá sĩ diện, lại còn có thể cảm thấy buồn rầu vì không xử lý được đám nô lệ trong tay. Phàm là gặp phải một vị quý tộc tàn nhẫn thì đám nô lệ này sớm đã bị giải quyết xong rồi.
.......
Đại đội nhân mã đi đường liền thu hoạch được vô số ánh mắt hâm mộ và ghen ghét. Nhất là sau khi tiến vào quận Wright thì càng hấp dẫn vô số ánh mắt.
Nhìn chung, lãnh thổ trong hai quận Wright và Ryton có nhân khẩu phá vạn thì cũng chỉ có một nhà Hudson mà thôi. Vốn đã đủ làm cho người ta ghen tị rồi, bây giờ lại làm ra động tĩnh lớn như vậy, liền càng bị ghen ghét hơn.