Người dịch: Whistle
Nếu như không phải trước đó không lâu mọi người vừa bị Bá tước Pierce đập cho một gậy, dư âm chưa qua, có lẽ giờ này bọn hắn đã chạy ra cản đường ăn cướp rồi.
Bất quá những chuyện như thế này cũng chỉ có lén lút nghĩ nghĩ mà thôi. Trước mắt chỉ có mấy nhà quý tộc là có đủ thực lực ăn cướp đội xe này.
Trừ phi là liên hợp hành động, còn nếu như là đơn độc hành động thì phải nghĩ trước rồi mới làm.
Không phải là vấn đề có ăn cướp thành công hay không, mà là đại giới cần phải bỏ ra quá lớn, không có nhà nào có thể chịu nổi, càng đừng nói đến việc sau đó phải lo lắng bị trả thù.
Theo lý mà nói, phương pháp nhổ lông dê tốt nhất chính là thiết lập trạm nang cao thuế qua đường, quang minh chính đại kiếm một chén canh.
Quý tộc bản địa bởi vì ân tình nên không thể làm vậy. Còn quý tộc bắc địa thì không cần nể mặt “Thần cung kỵ sĩ”, nhưng tiếc là bọn hắn phải lo lắng dẫn lửa thiêu thân.
Cuộc phong ba phong tỏa kinh tế chỉ vừa mới đi qua, sau khi nếm mùi lợi hại, đám quý tộc phương bắc không muốn thử thêm lần thứ hai.
Nếu như có người dẫn đầu làm hỏng chuyện, khiến cho mấy ông bạn hàng xóm ở xung quanh học theo, vậy thì người xui xẻo cuối cùng cũng là bọn hắn.
Kết cục thảm nhất chính là vừa không thu được thuế qua đường lại vừa bị người ta đánh cho một trận, đó mới là nhân sinh bi kịch.
Dù sao trên lục địa Aslante thì thu thuế là độc quyền của cường giả, từ trước tới giờ đều là kẻ yếu nộp thuế cho kẻ mạnh, chưa bao giờ xảy ra chuyện ngược lại.
Nhất là khi muốn thu thuế của các quý tộc, điều kiện tiên quyết chính là nắm đấm phải cứng hơn bọn hắn. Nếu không sẽ không thể nào thu được.
Mặc dù Hudson đang chuẩn bị đầy đủ công tác hậu cần rồi, nhưng khi đội ngũ chậm rãi đi đến lãnh địa thì vẫn là bị giảm quân ở mức hai chữ số.
Lúc này cũng chỉ mới hơn bốn trăm dặm đường, thật sự không dám tưởng tượng đến những cuộc di dân mấy ngàn dặm lại không chuẩn bị bất kỳ công tác hậu cần nào sẽ phải trả một cái giá lớn cỡ nào.
Dựa theo quy củ trong giới lính đánh thuê, Hudson sảng khoái thanh toán tiền thuê và phí chậm trễ, sau đó tiễn một đám Kỵ sĩ lưu luyến không rời đi.
Nhiều người thì sẽ nhiều chuyện. Mặc dù Hudson đã sớm chuẩn bị, sớm an bài thủ hạ xây dựng phòng ốc, tiếc là nhân số vượt qua dự đoán trước đó rất nhiều, cuối cùng chỉ có thể để cho đám nông nô ở đại một nơi nào đó trước.
Vấn đề cư trú chỉ là vấn đề nhỏ, nông nô là tầng lớp thấp nhất trong xã hội, từ trước tới giờ đều chưa từng có yêu cầu gì về phương diện nhà ở. Chỉ cần có chỗ che gió che mưa, chật chội một chút cũng không tính là gì.
Huống chi khó khăn chỉ là tạm thời, Hudson lão gia khẳng khái chưa bao giờ keo kiệt với mọi người về chuyện chia đất xây nhà.
Có lương thực dự trữ, lần này lại còn mang về không ít, tạm thời không cần lo lắng về vấn đề lương thực; Nồi chén chậu thì nhà mình có thể tự sản xuất, từ trước tới giờ đều không thiếu; Củi thì đã có sẵn trên núi, chỉ riêng những chiếc lá khô rụng xuống cũng đã có thể đốt chừng mấy ngày rồi, chỉ cần đám nông nô tự mình động thủ liền có thể giải quyết.
Phiền phức thật sự chính là vấn đề quản lý khi nhâu khẩu tăng lên quá nhiều.
Hudson không hề do dự mà trực tiếp áp dụng quy định Baojia. Tổ chức lấy hộ làm đơn vị, thiết lập chủ hộ; Mười nhà vì giáp, thiết lập Giáp trưởng; Mười giáp là bảo, thiết lập Bảo trưởng.
Lại lên nữa thì cũng chỉ có thể do phủ lãnh chúa trực tiếp tiến hành quản lý. Đây không phải là chuyện có thả quyền hay không, mà là trong đám nông nô thật sự rất thiếu thốn nhân tài.
Nhân tài có khả năng quản lý được một trăm hộ thật sự là phượng mao lân giác, lại giao thêm trọng trách cho bọn hắn thì sẽ làm cho chuyện này trở nên rối loạn.
Trong toàn bộ lãnh địa cũng chỉ có tổng cộng hơn 3000 hộ, hơn 30 tên Bảo trưởng, áp lực quản lý của phủ lãnh chúa đã được giảm bớt đi nhiều.
Phát cho mỗi hộ một tấm lệnh bài bằng gỗ, phía trên viết rõ nhân khẩu trong hộ và tình trạng nghề nghiệp.
Trong hộ có người ra ngoài hoặc là có khách tới chơi đều phải ghi rõ hành tung để báo cáo với Giáp trưởng, Bảo trưởng, nếu như thấy người khả nghi liền lập tức báo cáo cho phủ lãnh chúa.
Giữa các hộ còn có quy định liên đới, một hộ phạm tội, các hộ khác không kịp thời tố cáo thì sẽ bị liên đới, đồng thời tiếp nhận trừng phạt.
Những quy định này thật sự là không thể nào phong kiến hơn được nữa. Bất quá Hudson đã không cân nhắc được nhiều như vậy, mặc kệ những quy định này là tốt hay xấu, dù sao thì có quy định cũng còn tốt hơn là không có.
Chỉ cần nhìn biểu hiện của đám nông nô là biết, bọn họ không có quá nhiều kháng cự với những quy định khiển trách nặng nề này.
Đối với nông nô mà nói, đại bộ phận quy định đều có điều kiện ràng buộc, trên thực tế thì những ràng buộc này cũng chẳng khác nào không có.
Trừ phi là lãnh chúa chiêu mộ, nếu không thì đại đa số người, từ khi ra đời đến khi tử vong, đều không hề rời khỏi lãnh địa. Vòng xã giao, quan hệ xã hội của tất cả mọi người đều bị hạn chế ở bên trong lãnh địa.
Phóng tầm mắt nhìn lại đều là người quen biết, hai bên đã quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn nữa. Những gì được dạy khi còn nhỏ đã làm cho bọn hắn khinh bỉ những kẻ không an phận.
Nếu như không vì xuất thân của dân số trong lãnh địa quá phức tạp thì Hudson cũng sẽ không đưa ra những quy định này. Không phải là quy định không tốt, mà là thực sự không cần phải làm phức tạp đến mức này.
Trong một nền kinh thế lãnh địa khép kín, chỉ cần lãnh chúa có thể cho mọi người được ăn cơm no, đảm bảo trật tự trong lãnh địa là được.
Giai cấp xã hội cố hóa, giáo dục nô hóa trong thời gian dài đã bóp chết tư tưởng phát triển của đám nông nô. Một khi con người đã quen với mọi thứ ở xung quanh thì sẽ rất khó thoát khỏi nhận thức của bản thân.