Người dịch: Whistle
Hudson một lòng nhào đầu vào việc xây dựng nên cũng không rãnh mà chơi trò cách mạng tư tưởng.
Chuyện vĩ đại như thay đổi thế giới thì phải chờ đến khi hắn đứng trên đỉnh thế giới rồi mới nghĩ.
Cùng một chuyện, nhưng từ những người khác nhau đi làm thì kết quả thu được cũng sẽ khác nhau.
Đại lão khởi xướng đổi mới xã hội thì thay đổi thế giới; Nhưng tiểu nhân vật khởi xướng đổi mới xã hội thì chỉ đơn thuần là đang tìm đường chết.
Là một lãnh chúa cố gắng phấn đấu, mọi chuyện mà Hudson làm chỉ vì một mục tiêu duy nhất —— Tăng cường thực lực của lãnh địa, năng cao năng lực sinh tồn của bản thân ở lục địa Aslante.
Căn cứ vào việc nhân khẩu được tăng trưởng trên phạm vi lớn, bản kế hoạch khai phá lãnh địa mà giai đoạn trước chế định lại bị Hudson bỏ đi và làm lại.
Đầu tiên là phải đảm bảo khu mỏ có thể duy trì sản xuất, hắn không chút do dự mà bổ sung hơn một ngàn tên thanh niên trai tráng vào đó để gia tăng sản lượng đồ sắt.
Một vài công trình cơ bản trong lãnh địa cũng được đưa vào danh sách trọng điểm. Ví dụ như: đường xá, phủ lãnh chúa, công trình thuỷ lợi, đều phải cân nhắc.
Một đống lớn công việc khiến cho Hudson cảm thấy tê cả da đầu, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại còn không nổi một vị trợ thủ đắc lực này có thể sử dụng.
Cho dù Hudson đã mượn mấy vị quản gia của các thân thích tới đây thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng đảm bảo lãnh địa vận chuyển bình thường.
Kinh nghiệm quản lý của những vị quản gia này rất phong phú, năng lực chấp hành cũng tốt, chỉ là thiếu mất năng lực quyết sách. Toàn bộ sự vụ quan trọng trong lãnh địa đều được đặt lên đầu Hudson.
Vì giảm bớt áp lực hành chính, Hudson chỉ đành cắt giảm số lượng công trình, những công trình không trọng yếu sẽ bị trì hoàn vô thời hạn.
Công trình xây dựng đường xá cũng bị giới hạn trong việc mở rộng con đường rời khỏi khu khai thác mỏ. Về phần những con đường khác thì chỉ có thể bảo trì sửa chữa.
Công trình thuỷ lợi chủ yếu là sửa chữa cống rãnh của khu bình nguyên, hạng mục công trình thủy lợi lớn thì chẳng có cái nào.
Chủ yếu là vì tỉnh Đông Nam đã quen với việc mưa thuận gió hoà, lượng mưa hàng năm đủ để thỏa mãn sản xuất nông nghiệp, cùng lắm thì chỉ cần dựa vào dòng Hoán Hoa Khê kia là đủ để tưới tiêu cho những cây trồng trong khu vực bình nguyên của lãnh địa rồi.
Về phần khu vực đồi núi, ngay cả đất đai cũng còn chưa được khai phá xong, đàm luận chuyện tưới tiêu thì còn quá sớm. Bất quá việc đào một cái hồ chứa nước ở trên cái đống đất nhỏ kia thì vẫn rất cần thiết.
Đây đều chuyện của tương lai, nhiệm vụ trước mắt vẫn là khai hoang trước. Lấy sức sản xuất hiện giờ, chỉ là với mấy vạn mẫu đất ở khu vực bình nguyên là sẽ không thể nào nuôi sống hơn 2 vạn nhân khẩu trong lãnh địa.
Ngoại trừ phải gia tăng một số nhân viên chăn nuôi chuyên môn phụ trách trông nom gia súc ra, đám sức lao động còn lại đều bị Hudson đuổi đi khai hoang hết.
Một đỉnh núi nhỏ đã không thể thỏa mãn khẩu vị của Nam tước Hudson, ít nhất cũng phải khai phá được 2 đỉnh núi trước khi cày bừa vụ xuân tới.
Gia súc và sức lao động tăng lên chính là sức mạnh trong kế hoạch khai hoang mà hắn áp dụng. Hai vạn mẫu là mục tiêu cơ bản nhất, cho dù sản lượng ở vùng đất mới như thế nào thì trước tiên vẫn phải khai phá ra trước rồi tính.
Đối với một lãnh địa mới thì biện pháp làm bình ổn lòng người đơn giản nhất chính là khai phá ra nhiều đất đai, thu hoạch thật nhiều lương thực. Chỉ cần bên trong kho lúa được chất đầy lương thực thì dân tâm sẽ tự nhiên ổn định.
Đương nhiên, Hudson chạy ra ngoài mua thì không tính. Bởi vì bị hạn chế về hoàn cảnh xã hội nên đám nông nô không có tư tưởng đi mua lương thực.
Lương thực mua được thì cuối cùng cũng sẽ có ngày ăn hết, dù cho thu hoạch trong quặng mỏ có phong phú thế nào thì bọn hắn cũng không cảm nhận được. Chỉ có lương thực do chính tay mình trồng ra mới có thể làm cho mọi người yên tâm.
Dù là sản lượng thấp một chút, nhưng chỉ cần tổng sản lượng đủ cao thì mọi người vẫn có cảm giác an toàn.
Chỉ khi nào nhân tâm yên ổn thì lãnh địa mới chân chính bắt đầu cắm rễ. Chuyện này cần có thời gian để lắng đọng, không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành.
......
Đế quốc Thú Nhân, hoàng đình Behemoth.
Những bông hoa tuyết rơi xuống phủ thêm một lớp áo trắng cho tòa hoàng đình này. Bất quá cái giá lạnh cũng không thể xua tan sự nhiệt tình của đám người, bây giờ trong thành có vô số dân chúng đang giăng đèn kết hoa, vui vẻ nghênh đón đại thọ 300 tuổi của Behemoth đại đế vĩ đại.
Behemoth đại đế là một nhân vật mang đế quốc Thú Nhân lên đỉnh phong, vô luận là thực lực hay danh vọng đều có thể áp chế bốn vị Hoàng giả khác, nhưng lúc này trên mặt lão ta lại không có nụ cười nào.
Buồn vui thường chỉ xảy ra trong nháy mắt, hôm nay vốn nên là thời gian tốt đẹp để chúc mừng, nhưng Behemoth đại đế lại phải chịu đựng nỗi thống khổ mất con.
“Người thừa kế, lại lại lại lại chết rồi.”
Chủ đề nghe như một câu chuyện cười này lại tiếp diễn trong tộc Behemoth.
Hoàng thái tử nhiệm kỳ bốn lại chờ đợi đến chết, chuyện này vốn đã làm cho Behemoth đại đế rất bi thương rồi, nhưng hết lần này tới lần khác còn diễn ra vào ngày tốt này nữa.
“Truyền lệnh xuống, bãi bỏ toàn bộ khánh điển ngày hôm nay, để tang cho hoàng nhi đáng thương kia của ta!”
Từ trong giọng nói run rẩy của Behemoth đại đế có thể nghe ra được nội tâm của lão ta đang sụp đổ như thế nào.
Các vị tân khách tham gia yến hội chúc mừng này cũng bị chuyện đột xuất này khiến cho không biết nên làm thế nào. Việc vui đột nhiên biến thành tang sự, tâm tình của mọi người không thể điều đình trong thời gian ngắn được!
Không có cách nào, con trai của Behemoth đại đế vừa mới chết, cho dù là người có tâm tính cường đại thì cũng không thể nào tiếp tục khánh thọ cho mình vào ngày hôm nay được.