Người dịch: Whistle
Vào thời bình, đám người đi buôn lậu hay chạy đi bắt một vài tên nô lệ thì không có gây ra động tĩnh gì quá lớn, đó là bởi vì trước đó đã nộp phí bảo hộ rồi.
Chỉ cần con mắt sáng một chút, không đi trêu chọc mấy đại nhân vật trong đế quốc Thú Nhân, không trùng hợp gặp được quân đội thú nhân thì có tỷ lệ toàn thân trở ra là 70-80%.
Nếu là trong đội bắt nô có người tùy ý làm bậy, trêu phải người không nên dây vào, hoặc là làm những chuyện không nên làm, khiến cho thú nhân nổi giận, tất cả đội bắt nô lệ đồng thời xâm nhập vào đế quốc Thú Nhân cùng lúc đó đều sẽ bị tổn thất nặng nề.
Chuyện này còn chưa phải là nghiêm trọng nhất, nghiêm trọng hơn còn có khả năng khơi dậy một cuộc xung đột quân sự ở vùng biên giới.
“Vị Nam tước Hudson kia thì sao, cũng không có hứng thú sao? Quặng mỏ của hắn đang cần rất nhiều sức lao động mà, những nô lệ thú nhân ngu xuẩn này chính vật dụng tốt nhất.”
Nam tước Kettler giãy dụa hỏi.
Phương án bết bát nhất chính là lựa chọn ra những mỹ nữ xinh đẹp từ trong đám nô lệ rồi bán cho quý tộc, lại chọn ra những chủng tộc có lực lượng khá mạnh để bán cho đấu thú trường.
Sau đó lại chọn những nô lệ dễ quản lý và am hiểu làm nông để lại cho lãnh địa của mình sử dụng.
Còn đám nô lệ rác rưởi dư lại chỉ có thể đi cầu xin người khác, mời các quý tộc giao hảo nể tình giao tình ngày trước mà hỗ trợ tiêu hoá một chút.
Thật sự không xong thì chỉ có thể giảm giá lớn để thanh lý cho một vị ông chủ khu mỏ vô lương nào đó, lấy lại được chút nào hay chút nấy.
Nam tước Kettler thu mua nô lệ với giá rất thấp. Theo lý thì chỉ cần xử lý tốt thì còn có khả năng cao là có thể hồi vốn.
Thành công thì kiếm đầy bồn đầy bát, thất bại thì không lời không lỗ. Cho dù là có bị thiệt hại thì cũng sẽ không quá nghiêm trọng, một cuộc mua bán như vậy đương nhiên là đáng giá y đánh cược tất cả.
Kế hoạch thì rất tốt, nhưng cuộc sống mà, đâu ai biết trước được chữ ngờ. Kinh doanh lũng đoạn muốn kiếm tiền thì nhất định phải có một tiền đề —— Nhu cầu.
Rõ ràng là nô lệ thú nhân không nằm trong nhóm sản phẩm có nhu cầu cao. Cho dù là có quý tộc cảm thấy hứng thú với mỹ nữ dị tộc thì cũng chỉ là hứng thú, mọi người không có khả năng bỏ ra một số tiền lớn để ôm hết.
Còn về đấu thú trường, trong toàn bộ tỉnh Đông Nam cũng chỉ có ba, năm nhà. Cho dù bọn họ nguyện ý thu mua số lượng lớn thì nhiều lắm cũng chỉ chừng mấy trăm người.
Đấy là còn phải có quan hệ mới bán được. Dù sao người ta cũng đã có đồng bọn hợp tác cố định rồi, sẽ không tùy tiện thay đổi.
Những nô lệ có giá trị nhất mà còn không bán được với giá cao thì muốn thông qua lũng đoạn để kiếm một món lớn là chuyện không thể nào. Ngay cả độ khó có thể hồi vốn cũng đã tăng lên gấp mấy lần. Và xác suất lỗ vốn cũng đang nhanh chóng leo lên.
“Ta không gặp được Nam tước Hudson. Bất quá nghe quản gia của hắn nói là số lượng đơn đặt hàng gần đây của bọn hắn giảm mạnh, đợi đến đầu xuân năm sau sẽ chậm rãi giảm sản lượng.”
“Tin tức chắc là có thể tin được. Nam này Sơn Địa Lĩnh đã nhận được rất nhiều đơn hàng lớn, chỉ tiếng riêng tổng kim ngạch tiêu thụ trong thời gian nửa năm cũng đã vượt quá 5 vạn kim tệ.”
“Thế cục hiện giờ đang dần dần ổn định, cái đống vũ khí rách nát mà bọn hắn sản xuất ngoài việc giá rẻ ra cũng chẳng còn ưu điểm gì, tương lai chắc chắn sẽ bán không được.”
“Mà nếu chỉ là bán nông cụ và vật dụng hàng ngày thì đơn đặt hàng sang năm chắc chắn sẽ không thể nào so được với năm nay. Nếu như vị Nam tước Hudson kia tiếp tục kiên trì không bán quặng sắt thì sản lượng khu mỏ giảm sút là chuyện tất nhiên.” Kỵ sĩ Holman bất đắc dĩ hồi đáp.
Không phải là vì nhân viên chào hàng như ông ta không cố gắng, mà là bởi vì quá cố gắng nên ngay cả tình hình sản xuất của Sơn Địa Lĩnh cũng có thể nghe được.
Biết người biết ta là không sai. Đáng tiếc rằng nhân vật mà ông ta tiếp xúc chỉ một vị quản gia được mượn từ bên ngoài, không phải là tầng lớp quyết sách của Sơn Địa Lĩnh, cho nên tin tức mà ông ta nghe được cũng chỉ là mặt nổi.
Tin tức sai lầm trực tiếp khiến cho Kỵ sĩ Holman đưa ra ngộ phán, cho rằng quặng mỏ giảm sản lượng thì như cầu về sức lao động của Hudson lão gia cũng sẽ giảm xuống trên diện rộng.
Mặc dù Hudson đang không ngừng khai hoang Sơn Địa Lĩnh, nhưng người ngoài vốn không cho rằng loại tình huống này có thể tiếp tục kéo dài.
Đa số đều cho rằng Hudson dốc hết vốn liếng khai hoang chỉ vì làm cho lãnh địa có thể tự cung tự cấp, để giảm bớt chi tiêu tài chính trong lãnh địa.
Lấy nhân khẩu hiện giờ của Sơn Địa lĩnh để tính toán thì công cuộc khai hoang này chỉ còn có thể kiên trì được một, hai năm nữa là sẽ kết thúc. Cho dù Hudson có nguyện ý đầu tư thì túi tiền của hắn cũng sẽ không chịu.
Trình độ chi tiêu của nông nô có việc làm và nông nô không có việc làm là hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Nhất là những công việc nặng nhọc và tốn thể lực như khai hoang, nếu như không được cung cấp đủ dinh dưỡng thì cơ thể sẽ không chịu được.
Sản lượng của mấy vùng đất mới khai hoang đều rất thấp, một vài năm đầu chủ yếu dùng là tăng độ phì nhiêu cho đất, lợi ích trong ngắn hạn là chắc chắn không có.
Bây giờ Hudson có thể liều mạng khai hoang là bởi vì năm nay hắn bán vũ khí kiếm bộn một khoản. Nhưng loại mua bán bạo lợi như vậy lại không thường có, ích lợi của quặng mỏ không thể nào vẫn luôn cao như vậy được.
Nam tước Kettler trầm tư rất lâu, sau một phen kịch liệt đấu tranh tư tưởng mới chậm rãi nói: “Tạm thời đừng bán mỹ nữ dị tộc, đây đều là cây rụng tiền, bán đi sẽ không có lợi.”