Quốc Vương (Bản Dịch)

Chương 209 - Chương 209 - Lý Luận

Chương 209 - Lý Luận
Chương 209 - Lý Luận

Người dịch: Whistle

“Sắp xếp một tên thương nhân lấy danh nghĩa của hắn mở một nhà thổ. Địa điểm thì cứ đặt ở trong lãnh địa để hấp dẫn những quý tộc kia tới tìm thú vui.”

“Còn phải mở thêm tửu lâu, sòng bạc, giác đấu trường nữa, tình hình tài chính hiện giờ của lãnh địa không giàu có, chỉ có thể đi trước rồi tính sau vậy.”

“Số nô lệ còn lại có thể bán được bao nhiêu thì bán bấy nhiêu, tận dụng mọi khả năng để có tiền xoay vòng.”

“Ta muốn đích thân đi bái phỏng Nam tước Hudson một chuyến, mặc dù nô lệ thú nhân không dễ dùng, nhưng dùng làm sức lao động thì dư xài.”

“Sơn Địa lĩnh cũng không chỉ có bình nguyên, khai khẩn nhiều đất đai như vậy cũng không thể trông cậy vào ông trời để ăn cơm nha?”

“Xem ra ông bạn hàng xóm xấu tính của chúng ta đã bắt đầu xây dựng công trình thuỷ lợi rồi, đây chính là một hạng mục còn lớn hơn cả công cuộc khai hoang. Không có đủ nhân mạng để lấp thì sợ là không làm được.”

“Bây giờ còn chưa khởi công thì chắc là hắn vẫn còn chưa chuẩn bị tư tưởng cầm nhân mạng để lấp vào đó. Mặc dù nông nô không đáng tiền, nhưng hao tổn quá nhiều cũng sẽ làm tổn hại đến uy danh của quý tộc.”

“Theo cái nhìn của ta, tên gian thương này chính là một người chuyên mua danh trục lợi, tuyệt đối sẽ không để cho bản thân mình phải mang tiếng xấu tàn nhẫn, bạo ngược.”

“Dưới tình huống bình thường, có lẽ hắn sẽ chia ra một năm thi công một phần, lấy việc kéo dài kỳ hạn công trình để giảm bớt số nhân viên thương vong.”

“Nhưng là bây giờ có một cái giá rẻ hơn, lại có thể tùy tiện chơi đùa như nô lệ thú nhân đưa tới cửa, chắc là tên này sẽ không từ chối đâu.”

“Nếu như thuận lợi, lần này chúng ta vẫn còn có cơ hội huề vốn. Cho dù thật sự bị lỗ thì cũng sẽ không lỗ quá nhiều.”

“Mặc dù hàng xóm của chúng ta là một gã gian thương, nhưng không thể không thừa nhận là hắn vẫn còn có ranh giới cuối cùng. Giao dịch nhiều vụ như vậy, nhưng hắn chưa bao giờ ép cho đối phương đến bước đường cùng.”

“Trước khi cày bừa vụ thu tới thì hắn đã cho nợ rất nhiều công cụ nông nghiệp. Mặc dù giá cả cao một chút, nhưng lại có thể giải quyết được tình trạng khẩn cấp của không ít người.”

“Có lẽ ngoài trừ kẻ xui xẻo là cháu bị hố tương đối thảm ra thì đa phần những người giao dịch với hắn đều đang âm thầm khen hắn là người tốt.”

Có thể thấy được Nam tước Kettler đang vô cùng không cam lòng. Nhưng lại không có cách nào, thật sự là quý tộc tỉnh Đông Nam không hề có hứng thú với nô lệ thú nhân.

Nguyên nhân cụ thể có lẽ là vì chưa bị ép đến tuyệt lộ. Là địa đầu xà, quý tộc bản địa muốn thu nông nô thì luôn dễ hơn đám người ngoài như bọn hắn.

Đã có nông nô rồi thì cần gì phải mua sắm thêm mấy tên thú nhân không xác định được làm gì?

Không nói những cái khác, chỉ riêng ngôn ngữ không thông cũng đã là một vấn đề không nhỏ rồi. Trừ phi Nam tước Kettler có thể vừa bán nô lệ vừa phân phối thêm người phiên dịch.

Nhưng chuyện này hiển nhiên là không thể nào, thú nhân có rất nhiều chủng tộc, ngoại trừ cái đám Shaman giáo quý dị thì có ai dám nói mình tinh thông tất cả ngôn ngữ của thú nhân không?

Không thể giải quyết được khó khăn của người sử dụng nên từ lúc bắt đầu vụ làm ăn này thì Nam tước Kettler chắc chắn phải nhận lấy thất bại rồi.

Chuyện làm cho y cảm thấy khó tiếp thu nhất chính là cực cực khổ khổ giày vò một trận, bản thân lại còn tiến hành tư thông với địch, cuối cùng lại phải mong chờ vào liêm sỉ của đối thủ cạnh tranh mới có thể bảo trụ tiền vốn.

Vừa nói xong, Nam tước Kettler trực tiếp cưỡi ngựa chạy đi. Không thể tiếp tục đợi thêm nữa, đợi lâu thêm một ngày thì phải tiêu hao hơn vạn pound lương thực, y thật sự không thể chịu được.

Sơn Địa lĩnh, nhìn xem đám sinh vật có hình thù kỳ quái xuất hiện ở trước mắt, Hudson phát hiện kiến thức về sinh vật bình thường của mình đã bị lật đổ.

Dựa theo phát ngôn chính thức của quan phương trong lịch sử của lục địa Aslante, thời đại thượng cổ là không có thú nhân. Thẳng đến khi một gã tự xưng là Thú Thần đột ngột xuất hiện, dẫn dắt Ma thú tiến hóa thành những bộ tộc có trí tuệ.

Sau đó, dưới sự tác động của Thần Linh, loài chuột tiến hóa thành thử nhân, sư tử tiến hóa thành sư nhân, diều hâu tiến hóa thành ưng nhân, báo săn tiến hóa thành báo nhân......

Nhị sư huynh thì tương đối lợi hại, phân biệt tiến hóa thành người lợn và dã trư nhân, cái trước kế thừa sự lười biếng, cái sau kế thừa lực lượng.

Về phần những loài Ma thú vẫn gian ngoan không thay đổi đều bị Thần Linh vứt bỏ.

Chỉ là phát ngôn này bị Belersden phản đối mãnh liệt. Dựa theo lời giải thích của gấu con, những kẻ sáng tạo ra lịch sử đều là hạng người vô lương, toàn bộ đều là những lời nói vô căn cứ.

Thú nhân xuất hiện hoàn toàn là do một vài bộ tộc có trí tuệ chơi đùa lung tung, là kết quả được tạo ra khi loạn luân với dã thú. Trong đó thì cống hiến của loài người là lớn nhất, sau đó là long tộc, người lùn, người khổng lồ......, bao gồm cả một chút Thần Linh cũng có phần tham dự.

Nếu như nói có một chủng tộc không liên quan đến chuyện này thì chắc là chỉ có tộc Tinh Linh với căn bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng của bọn chúng. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà tộc Tinh Linh và Thú Nhân vẫn luôn nhìn nhau không vừa mắt.

Chứng cứ vô cùng đơn giản: tố chất tổng hợp của thú nhân kém hơn Ma thú rất nhiều. Không riêng gì sức mạnh yếu hơn, đại đa số thú nhân đều không thông minh bằng Ma thú. Chỉ có những kẻ nổi bật trong số đó mới có thể sánh vai với Ma thú đồng loại.

Trí tuệ và sức mạnh đều bị hạ thấp, cũng không thể chỉ tiến hóa mỗi móng vuốt nha? Tiến hóa như vậy mà cũng có thể gọi là tiến hóa sao, chẳng thà gọi nó là biến chất thì còn dễ nghe hơn.

Đương nhiên, sức thuyết phục của chứng cớ này cũng không cao. Dù sao không có người có thể khống chế phương hướng tiến hóa, xuất hiện một đống sản phẩm thất bại cũng không kỳ quái.

Bình Luận (0)
Comment