Người dịch: Whistle
Mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ “Thần Linh tác động”, nếu như là do Thần Linh chủ đạo mà còn tiến hóa ra một đống lớn sản phẩm thất bại như vậy thì thật sự là nói không thông.
Ít nhất thì Hudson cảm thấy cái lý luận loạn luân càn rỡ kia càng dễ tiếp nhận hơn. Dù sao, thú nhân cũng bị phân hoá rất nghiêm trọng, những chủng tộc mạnh thì sẽ mạnh tới mức đáng sợ, còn yếu thì lại yếu như mấy con gà.
Nếu như nói chuyện này có quan hệ với đám lão tổ tông đã sáng tạo ra bọn hắn thì có thể giải thích được. Đều là chủng tộc tạp giao, nhưng những loài sở hữu huyết mạch của thần linh thì sẽ thông minh và mạnh mẽ hơn những chủng tộc bình thường.
Một vài chủng tộc cường đại ở trong đế quốc Thú Nhân đều kiên định tuyên bố rằng mình chính là hậu đại của Thần Linh. Ngoại trừ Thú Thần là tín ngưỡng thống nhất ra thì còn có một đống Thần Linh và đồ đằng tồn tại.
Nhân vật đại diện chính là hoàng tử Alex của đế quốc Thú Nhân, là chủ nhân của giải thưởng cống hiến nhiều nhất cho các chủng tộc đương thời, gã ta đã sáng tạo ra không ít những giống loài kỳ quặc.
Ngoại trừ một số ít có thiên phú tạm được ra, số còn lại đều là những chủng tộc yếu kém, ít nhất thì khi so với Behemoth thuần chủng chính là như thế.
Nếu như tập hợp toàn bộ con cháu các đời lại với nhau, một mình Alex đã sáng lập ra hai đoàn hậu duệ. Nếu như những sinh vật hỗn huyết này lại tiếp tục tạp giao với những sinh vật khác, không ai biết sẽ còn có bao nhiêu giống loài mới được sinh ra.
Ở một khía cạnh nào đó, một số lượng lớn chủng tộc mới sinh ra cũng có thể chứng minh cho “lý luận tạp giao”. Ít nhất là có một bộ phận chủng tộc của thú nhân đều nhờ vào tạp giao mà thành.
Sau khi quan sát tỉ mỉ một phen, thỏa mãn được lòng hiếu kỳ bản thân, Hudson quả quyết dập tắt tâm tư tiếp tục tìm kiếm chân tướng.
Có một số việc không cần phải biết quá nhiều mới tốt. Lỡ như không cẩn thận khui ra một chuyện bí mật kinh thiên động địa đã bị phủ đầy bụi bặm thì bỏ mẹ.
“Không biết Nam tước Kettler hôm nay tới đây là có chuyện gì?” Hudson nghi ngờ hỏi.
Vô duyên vô cớ, hắn không tin là vị hàng xóm tốt này của mình sẽ đặc biệt tới đây tặng lễ.
Huống chi đám thú nhân có hình thù ký quái trước mắt này cũng không thích hợp làm lễ vật.
Nếu như muốn tặng thì cũng phải tặng những mỹ nữ dị tộc như hồ nữ, thỏ nữ, miêu nữ, báo nữ vv...... mới càng dễ có được hảo cảm.
Đương nhiên, Hudson cũng chỉ nghĩ một chút mà thôi. Giá của mỹ nữ dị tộc ở trên thị trường nô lệ cũng không hề rẻ, thường thường còn cao hơn nữ tử loài người nhiều, bình thường đều là mấy chục viên kim tệ trở lên.
Lấy giao tình của hai người, Hudson lão gia hào phóng đều chỉ chịu bỏ ra mười cái nồi sắt, vậy thì Kettler làm sao có thể bỏ ra mấy chục vị mỹ nữ dị tộc chứ?
“Nghe nói gần đây Nam tước Hudson đang bận việc khai hoang, trùng hợp là trong tay của ta có một chút nô lệ thú nhận dễ dùng và giá rẻ. Nếu như các hạ cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể tiến hành giao dịch.”
Nam tước Kettler đi thẳng vào vấn đề nói.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người làm ăn, Kettler biết rất rõ Hudson bẩn tính như thế nào. Nếu như không vào thẳng chủ đề thì tên gian thương trước mặt này có thể trò chuyện với y suốt cả ngày dài.
Căn cứ vào nguyên tắc bán được sớm chừng nào thì trong lòng sẽ giải thoát sớm chừng đó, Nam tước Kettler thật sự không muốn để lại nhóm nô lệ thú nhân chướng mắt này nữa.
Hudson lại tiếp tục quan sát bọn nô lệ thú nhân này một cái, hắn thừa nhận là mình đã động tâm. Khai hoang là việc rất tốn nhân lực, bây giờ chỉ là khai khoang khu vực đồi núi thì còn tốt, một khi vươn xúc tu tới đầm lầy khu thì sẽ tử thương thảm trọng.
Trên lục địa Aslante này có đủ loại sinh vật kỳ lạ và vô số hiểm địa nhiều không kể xiết, không có người biết trong vùng đầm lầy thần bí đó sẽ có thứ nguy hiểm gì hay không.
Cho dù là không có nguy hiểm, nhưng muốn khai phá đầm lầy thì cũng cần bỏ ra một cái giá không nhỏ, nếu như không có đủ mạng để điền vào bên trong thì cũng đừng nghĩ sẽ có được thành quả.
Nếu như không có phong hiểm gì thì khu đầm lầy phì nhiêu này đã sớm bị người ta chiếm đi rồi, làm sao có thể đến lượt Hudson được?
Dù sao thì Hudson cũng không tin là không có người nào phát hiện ra khu đầm lầy ở bên ngoài lãnh địa của nhà mình. Cho dù là quý tộc không thường chạy tán loạn nên không phát hiện ra thì cũng có thể hiểu, nhưng đám kỵ binh Griffin bay trên bầu trời kia cũng không thể hoàn toàn không biết gì được nha?
Nếu như mà lấy mạng của nông nô nhà mình để điền vào bên trong thì sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của Hudson lão gia. Một khi thương vong vượt quá giới hạn chịu đựng thì đám nông nô sẽ gây chuyện, không chừng còn sẽ phản loạn.
Nhưng nếu như sử dụng nô lệ thú nhân thì lại không có loại phiền não này. Mặc kệ là thương vong thảm trọng cỡ nào thì người ngoài cũng sẽ không quan tâm.
Dừng lại một chút, Hudson mới hỏi: “Các hạ tự mình chạy đến đây một chuyến, xem ra số lượng của nhóm nô lệ này hẳn là không ít nha?”
Nếu là đã quyết định mua nô lệ thú nhân, số lượng quá ít thì chắc chắn không có ý nghĩa, làm vậy sẽ chỉ gia tăng thêm chi phí quản lý lãnh địa; Mà số lượng quá nhiều thì túi tiền của Hudson lão gia lại không chịu được.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, lần này Nam tước Kettler tới không đúng thời điểm, thế mà lại chọn ngay lúc Hudson lão gia nghèo nhất để tới cửa chào hàng.
“Cũng không tính là quá nhiều, các loại nô lệ thú nhân cộng lại cũng chỉ tầm hai, ba vạn người, ta còn phải giữ lại cho mình một chút nữa.”
“Hiện giờ hai quận Wright và Ryton đều thiếu rất nhiều sức lao động, một ít nô lệ này căn bản không tính là gì!” Nam tước Kettler ra vẻ tự tin nói.