Người dịch: Whistle
Chuyện dính đến lợi ích của gia tộc là sẽ không tiện xuất thủ, vậy cũng chỉ có thể giữ yên lặng trước. Dù sao nếu sử dụng những cách chơi như trò đùa trẻ con kia cũng sẽ không làm được gì đám quý tộc phương bắc.
Những chuyện này bản thân biết là được. Để lộ ra ngoài sẽ làm cho gia tộc Dalton cảm thấy thoải mái.
Hậu hoa viên nhà mình lại bị người khác cắm một cây xúc tu vào, rõ ràng là bọn họ đã tạm thời rơi vào thế hạ phong trong cuộc đấu tranh chính trị cao tầng.
Đối với gia tộc Dalton mà nói, nếu loại chuyện xấu này bị truyền ra ngoài thì không chỉ riêng là bị mất mặt, mà còn có khả năng làm giảm cường độ thống trị của họ với tỉnh Đông Nam.
Đám người phương bắc kia không truyền ra ngoài cũng không phải vì bọn hắn không biết, khả năng lớn là lo lắng chọc giận gia tộc Dalton, bị một kích đá ra khỏi cuộc chơi.
Những kẻ có hậu trường đều phải thu liễm một chút. Người không có chút chỗ dựa về mặt chính trị như Hudson thì càng phải cẩn thận hơn.
Nhìn xem khuôn mặt cấp bách của đám người này, Hudson cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Quan hệ tốt, cho một cái ánh mắt yên tâm. Quan hệ bình thường thì tùy ý trấn an vài câu rồi đuổi đi.
Chuyện có thể làm chỉ nhiều như vậy, có thể lĩnh hội được thâm ý trong đó hay không thì phải xem năng lực bản thân. Nếu như kiến thức chính trị không đủ, vậy thì đáng đời phải lo lắng hãi hùng.
“Lão gia, Nam tước Kayo – Dalton tới chơi! Bây giờ đang đợi ở sảnh tiếp khách, ngài mau qua đó tiếp đãi đi!”
Nhìn thấy vẻ mặt kích động của lão quản gia, Hudson không biết nên nói gì. Tất cả mọi người đều là Nam tước, có cần thiết phải kích động như vậy không……
Mặc dù chửi bậy trong lòng, nhưng thân thể vẫn rất thành thật đi ra ngoài. Nam tước không tính là gì, Hudson lão gia cũng là đại nhân vật số một số hai trong đám Nam tước ở tỉnh Đông Nam này.
Nhưng Nam tước mang họ “Dalton” thì khác. Ít nhất là trong toàn tỉnh Đông Nam này, tất cả mọi người đều phải nể mấy phần mặt mũi.
Bất kể có nói thế nào thì người ta cũng đã chủ động tới cửa thăm hỏi, cho nên nhất định phải nể mặt. Nếu không chuyện này mà truyền ra ngoài thì người ta sẽ nói Hudson lão gia hắn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. ……
Hudson đánh giá người đang cầm theo cây ma pháp trượng trong tay, trong lòng có vài phần cảm giác như “Lý Quỷ gặp Lý Quỳ”, trực giác nói cho hắn biết là có chuyện phiền phức.
“Đã sớm nghe qua đại danh của Nam tước Kayo, hôm nay gặp mặt quả nhiên là phong thái lạ thường. Mấy ngày trước trong lãnh địa bề bộn nhiều việc, không thể đến nhà bái phỏng……”
Hudson nói ra cái cớ mà ngay cả bản thân cũng không tin, ngay cả hắn đều cảm thấy quá đạo đức giả, nhưng vẻ nhiệt tình trên mặt lại không hề giảm chút nào.
Những quý tộc khác đến bái phỏng Nam tước Kayo là vì ôm đùi, vuốt mông ngựa. Để tạo mối quan hệ, để sau này có thể được y chiếu cố.
Nhưng Hudson lại không thèm và cũng không cần những chỗ tốt ẩn dấu này, cũng không đáng làm cho bản thân cảm thấy không thoải mái.
Nơi có người sẽ có vòng tròn, bây giờ Hudson cũng đã là lão đại của một vòng tròn nhỏ. Trong lúc làm việc thì cũng phải cân nhắc đến sức ảnh hưởng.
Trong thời khắc mấu chốt này Nam tước Kayo mà lại chạy tới đây bái phỏng, không chừng sẽ bị người khác hiểu thành —— cúi đầu.
Đương nhiên là loại chuyện này chắc chắn không thể xảy ra. Làm quý tộc có tên tuổi vang dội và sáng nhất trong hàng ngũ quý tộc bản địa, Hudson còn có một chức trách —— đó là ngăn cản Nam tước Kayo.
Đây không phải là vấn đề có nguyện ý hay không, mà là đám quý tộc bản địa đều hy vọng loại quan hệ này tồn tại, đây cũng là thứ mà các quý tộc khác phe phái trong tỉnh muốn thấy.
Trên mặt nổi nhìn như không có chỗ tốt gì, nhưng mà sự ủng hộ trong âm thầm là sẽ không thiếu. Ít nhất là khi gặp chuyện có thể có người đứng ra hỗ trợ nói đỡ.
Nếu như hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, vào một thời điểm thích hợp sẽ có người ném ra cành ô liu, và có lẽ Hudson cũng sẽ gia nhập vào phe phái của một quý tộc nào đó.
Dù là sức mạnh phe phái của những quý tộc này hơi yếu, nhưng có thể ngăn cản được gia tộc Dalton ở tỉnh Đông Nam thì chắc chắn là có người ở trong chính phủ trung ương.
“Nam tước Hudson khách khí rồi. Lần này ta tới đây chủ yếu là vì giao lưu ma pháp. Ma pháp sư vĩ đại Kembery đã từng nói: Giao lưu khiến cho con người ta tiến bộ.”
“Tỉnh Đông Nam không thịnh hành ma pháp. Trong hai quận Wright và Ryton cũng chỉ có hai chúng ta là Ma pháp sư, sau này chúng ta phải thân cận hơn.……”
Nghe xong lời nói của Nam tước Kayo, Hudson chỉ có thể âm thầm kêu khổ. Nên tới chung quy sẽ tới, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Hudson vốn còn tự nhận mình có tri thức uyên bác (đọc xong hết đống sách ở nhà), cho dù là kiến thức chuyên nghiệp có hạn, nhưng nói nhăng nói cuội cũng có thể lừa gạt qua ải.
Trên tri thức lý luận có chút tì vết thì còn có thể đẩy hết trách nhiệm lên việc chưa hề trải qua trường lớp đào tạo nào.
Ít nhất là trong cuộc giao lưu lần trước với tiểu thư Melissa thì hắn đã lừa gạt thành công, còn học tập được rất nhiều cơ sở thường thức của Ma pháp sư.
Nhưng hắn không ngờ là đánh mặt lại đến mức nhanh như vậy. “Kembery” —— vị Luyện Kim sư vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại, toàn bộ quý tộc trên cả đại lục này không ai không biết, không người không hay.
Nhưng mà trong sách lịch của nhà mình chỉ toàn nhấn mạnh đến những cống hiến trong việc luyện kim của vị vĩ nhân này, hoàn toàn không hề đề cập đến chuyện ma pháp. Thật sự không ngờ là người này lại còn là một vị Ma pháp sư vĩ đại.
Đám tiền bối ghi chép lúc sơ ý một chút sẽ lưu lại thường thức sai lầm, đây chính là nỗi bi ai của tiểu quý tộc.
“Nam tước Kayo khách khí. So với pháp sư chính thống như ngài thì loại pháp sư dựa vào may mắn như ta đây đều kém xa ở mọi phương diện tri thức.”
“Đối với ta mà nói, việc có thể giao lưu kiến thức Ma pháp với ngài cũng là một cơ hội rất tốt để học tập, xin ngài đừng chê.”