Người dịch: Whistle
Phòng tiếp khách, bầu không khí đột nhiên bị kiềm chế đến cực hạn, phảng phất như trời sắp sửa sập xuống vậy.
Người tới là khách, vốn cho rằng Kettler mang theo đoàn người tới đây để thương nghị vấn đề hoá đơn nhận hàng, Hudson còn vô cùng nhiệt tình chạy tới chiêu đãi.
Nhưng mà chỉ mới vừa tiếp xúc một lát thì hắn liền phát hiện là không phải như vậy.
Nhất là Nam tước Kettler, bây giờ trông y giống như một đứa cháu trai đang phục vụ tổ tông vậy, nam tử áo tím mà Kettler đi theo phía sau càng làm cho hắn phát hiện ra không thích hợp.
“Các vị quý khách nhìn không giống như người ở tỉnh Đông Nam. Không biết các vị lao sư động chúng tới đây là vì chuyện gì?”
Hudson ra vẻ kinh ngạc hỏi.
Về phần Nam tước Kettler, từ khi y vừa bước vào cửa thì đã bị Hudson trực tiếp làm như không thấy.
Trực giác nói cho hắn biết, người lần này mà y mang tới không là làm ăn, mà là phiền phức.
Chỉ là mọi người “ngày xưa không oán, ngày nay không thù”, Hudson cũng nghĩ không thông là sẽ có phiền toái gì chạy tới tìm hắn vào giờ phút này.
Cho dù gia tộc Koslow có từng lăn lộn ở phương bắc thì đó cũng là chuyện xưa của hàng trăm năm trước rồi. Cho dù có hận thù ra sao thì cũng không thể làm cho người ta đợi tới trăm năm sau mới phái người đến báo thù nha.
“Nam tước Hudson khách khí, hôm nay chúng tôi mạo muội tới quấy rầy chủ yếu là muốn thương lượng với ngài một vụ làm ăn lớn.”
“Một cuộc mua bán trị giá ba mươi vạn kim tệ, chỉ cần làm xong đơn hàng này, khốn cảnh tài chính hiện giờ mà ngài đang phải đối mặt đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.”
Nghe được lời nói của nam tử áo tím, sắc mặt của Hudson lập tức trở nên khó coi. Hóa ra tin tức hắn đang nợ nần chồng chất đã từ tỉnh Đông Nam truyền đến cả phương bắc.
Không cần nghĩ cũng biết đây là do có người cố ý để lộ bí mật, hắn hung hăng trợn mắt nhìn Nam tước Kettler một cái.
Trong mười mấy người ở đây thì hắn cũng chỉ quen Kettler thôi, hơn nữa Kettler cũng là người biết Sơn Địa lĩnh đang mắc một đống nợ, quả thực là đối tượng tình nghi số một.
“Ba mươi vạn kim tệ, đúng là một vụ làm ăn lớn. Chẳng qua vụ làm ăn tốt như vậy tại sao lại chọn ta?”
“Sơn Địa lĩnh cũng chỉ có thể sản xuất ra một chút đồ sắt mà thôi.”
“Phóng tầm mắt khắp toàn bộ vương quốc Alpha, bất luận là sản lượng hay là chất lượng đồ sắt, sản phẩm của Sơn Địa lĩnh đều không được xếp hạng.”
Hudson mặt không thay đổi nói.
Đúng là hắn rất thích làm ăn lớn, nhưng cũng chỉ tiếp mấy vụ buôn bán nghiêm chỉnh. Mặc dù hắn cũng tiếp những vụ mua bán không rõ lai lịch, nhưng đó chỉ là những đơn hàng nhỏ.
Cho dù là có một chút vấn đề thì vẫn còn có thể khống chế phong hiểm. Tình huống lần này rõ ràng rất không bình thường, đơn hàng ba mươi vạn kim tệ này mà giao trong một lần thì sẽ lập tức gây ra động tĩnh lớn.
Bây giờ có không ít người đang dòm ngó Sơn Địa lĩnh, Hudson không cho rằng mình có thể ở ngay dưới mí mắt của đám người hữu tâm mà hoàn thành vụ làm ăn kếch xù này một cách thần không biết, quỷ không hay.
“Nam tước Hudson, không cần phải quá kích động. Gặp phải vụ làm ăn lớn như vậy, ngài lo lắng nguy hiểm cũng là bình thường.”
“Nguyên nhân tìm ngài thì vô cùng đơn giản, chúng tôi cần đặt làm một lượng lớn binh khí. Nhìn chung trong toàn bộ vương quốc Alpha thì cũng chỉ có vũ khí mà Sơn Địa lĩnh sản xuất ra là có chất lượng kém cỏi nhất!”
Nghe xong lời giải thích này, Hudson suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Gặp mặt liền bóc trần điểm yếu, có còn có thể vui vẻ thương lượng hay không vậy?
Là do hắn không muốn bán binh khí tốt sao?
Hắn chỉ là là không dám mà thôi!
Rõ ràng có thể sản xuất ra sắt có chất lượng tốt hơn, nhưng là vì lý do an toàn, Hudson lão gia vẫn là lựa chọn kiếm ít một chút.
Nếu như không phải vì hắn vô tư kính dâng như vậy, tỉnh Đông Nam có thể có được một đám nông nô binh dùng binh khí bằng sắt sao.
Không có binh khí, làm sao có thể hoàn thành giấc mộng kim qua thiết mã của mọi người?
Phải biết là trong những cuộc chiến nội bộ trước đó, nông nô binh đều là đối tượng bị loại ra bên ngoài. Cho dù có tham dự thì tối đa cũng chỉ có thể tính là kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Hudson cảm thấy nhân cách của mình bị người ta vũ nhục cho nên quả quyết lựa chọn cự tuyệt nam tử áo tím. Tiền thì lúc nào cũng kiếm được, nhưng tôn nghiêm thì không......
Một phân tiền, một phần hàng.
Toàn bộ 30 vạn kim tệ đều dùng để mua sắm vũ khí chất lượng kém, đây quả thực là một con số vô cùng khổng lồ.
Một khi lưu lạc ra bên ngoài, muốn truy tra nguồn gốc của lô vũ khí này cũng chỉ đơn giản giống như ăn cơm uống nước.
Đúng là trong vương quốc Alpha không có pháp lệnh nào quy định là cấm buôn bán vũ khí. Nhưng lý trí nói cho Hudson biết rằng, lúc nên thu liễm thì vẫn phải muốn thu liễm.
Lỡ như đám người này dùng số vũ khí này gây ra chuyện lớn, khi vương quốc truy cứu tra lại phát hiện ra là do Sơn Địa Lĩnh bán ra, đại nhân vật mà giận lây là sẽ không nói đạo lý.
“Nam tước Hudson, không cần phải vội vàng từ chối như vậy. Từ xưa đến nay, muốn kiếm được bạo lợi đều phải gánh chịu lấy nguy hiểm tương ứng.”
“Các hạ chỉ cần bán số vũ khí này cho Nam tước Kettler, chúng ta hoàn toàn có thể không quen biết nhau, hoặc là nói từ trước tới giờ chúng ta hoàn toàn chưa từng gặp mặt.”
Nếu có như lựa chọn tốt hơn thì Longhi cũng không muốn từ xa xôi ngàn dặm chạy đến tỉnh Đông Nam để làm cuộc mua bán này. Thật sự là việc sản xuất vũ khí trong vương quốc đa phần đều bị các thế lực lớn chưởng khống hết rồi.