Người dịch: Whistle
Tại lục địa Aslante, lãi suất hằng năm 10% quả thật là đang làm từ thiện. Nhất là vào thời kỳ chiến tranh tràn ngập đủ loại không chắc chắn như lúc này.
Vì làm cho mọi người mang thanh niên trai tráng đưa tới thống nhất huấn luyện, Tử tước Kayo cũng đã bỏ hết tất cả tiền vốn.
Đều là bị ép phải làm vậy. Kayo không muốn vẫn luôn ở sau lưng Hudson, y muốn làm ra thành tích thì nhất định phải lôi kéo các quý tộc trong quận.
Nhưng chỉ lôi kéo không thôi còn chưa đủ, khi ra chiến trường, thứ mà mọi người trông cậy vào không còn là thủ đoạn chính trị nữa, mà là chiến tích dùng đao thương giết ra.
Nếu luận về khả năng mang binh đánh trận, Kayo tự biết mình không phải là đối thủ của Hudson.
Mang binh đánh trận không được không có nghĩa là không có chiến tích. Chiến tranh là nơi để thể hiện thực lực, chỉ cần huấn luyện được một đội quân có thể chiến đấu, tình hình lúc đó sẽ khác.
Có được bến cảng, lại còn nắm luôn cả thông đạo trên biển với các nước láng giềng, gia tộc Dalton không hề thiếu vật tư.
Đối với gia tộc Dalton mà nói, cho các quý tộc trong quận vay mượn vật tư cũng chỉ là chuyện đội tàu chạy thêm mấy chuyến mà thôi. Những khoản đầu tư này sẽ phải trả lại, không có trực tiếp đổ xuống sông xuống biển.
Dùng chuyện này để đổi lấy một đội quân có thể thay mình ra chiến trường cướp đoạt quân công, Kayo cảm thấy chuyến này không lỗ.
Đây cũng là dương mưu, có lẽ những quận khác cũng có thể học, nhưng quận Wright thì lại không bắt chước được.
Nếu như Hudson không vùi hết toàn bộ sức lao động vào việc phát triển lãnh địa, liều mạng mở rộng sản lượng sắt thép, sợ là ngay cả nhiệm vụ mà vương quốc chia xuống cũng không hoàn thành được.
Mang theo một đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh ra chiến trường sẽ dễ dàng lấy được thành tích hơn việc mang theo một đám ô hợp ra chiến trường.
“Thiếu gia, thanh niên trai tráng trong quận đều tập trung ở đây, cho dù mọi người tự gánh vác lương thực cũng cần có một sân huấn luyện không nhỏ.”
“Sơn Địa Lĩnh có rất nhiều ngọn núi chưa được khai thác, ngoài mấy gốc cây ra thì chính là bụi cây cỏ dại, lấy ra làm sân huấn luyện đương nhiên sẽ không đau lòng.”
“Nhưng Lạc Diệp trấn đều là đồng bằng, nếu như vạch ra diện tích lớn như vậy làm sân huấn luyện thì sẽ ảnh hưởng đến sản lượng lương thực trong lãnh địa.”
Lão quản gia thận trọng nhắc nhở.
Mặc dù quận Ryton nhỏ hơn quận Wright một chút, nhưng số lượng thanh niên trai tráng trong quận cũng không phải là một con số nhỏ.
Tiểu quân doanh của Lạc Diệp trấn không đủ chỗ chứa cho mấy vạn nhân mã, vậy thì chắc chắn sẽ phải chiếm dụng rất nhiều đồng ruộng.
“Biết rồi, dựa theo sự phân phó của ta mà làm đi. Tạm thời chiếm dụng một chút đồng ruộng mà thôi, so với lợi ích có thể lấy được trên chiến trường thì những này căn bản không được tính là gì.”
Tử tước Kayo mặt không đổi sắc nói.
Nếu đã đưa ra quyết định thì y cũng sẽ không hối hận. Có được một đội quân biết chiến đấu không chỉ có thể tăng thêm tỷ lệ sống sót trên chiến trường, mà còn đề cao địa vị tương lai của y trong quân đội.
Nếu như phối hợp tốt với gia tộc, không chừng lần này còn có thể làm cho gia tộc Dalton bước lên một bước nhỏ.
Mặc dù về mặt bản chất thì Công, Hầu, Bá cũng đều là chư hầu một phương, quyền lực có được đều chẳng kém bao nhiêu.
Thậm chí một vài Bá tước đất phong cường thế còn có quyền nói chuyện hơn một số Công Hầu sa sút. Nhưng về mặt xưng hô thì vẫn phải thấp hơn một cái đầu.
Xưng hô chỉ là vấn đề nhỏ, Tử tước Kayo không quan tâm. Nhưng mà y lại rất có hứng thú với việc tăng thêm thực lực cho gia tộc.
Quân công đầy đủ, thực lực hung hãn, lại trùng hợp gặp đúng thời điểm đại tẩy bài, dù có nhìn thế nào cũng đều thấy cơ hội để bước lên phía trước một bước.
Không chỉ riêng Tử tước Kayo nghĩ vậy. Toàn bộ quý tộc các quận trong tỉnh Đông Nam, hoặc có lẽ là các quý tộc trong vương quốc cũng sẽ tham dự vào ván cờ này, mọi người đều đang liều mạng khuếch trương vũ lực .
Đương nhiên, chỉ có một số ít người trẻ tuổi lạc quan mới nghĩ tới việc cướp đoạt thành quả thắng lợi. Những quý tộc đã có tuổi thì sẽ không có nhiều ảo tưởng như vậy, tăng cường thực lực quân sự hoàn toàn chỉ vì tự vệ.
Thắng đối cuộc chiến với thú nhân thì mọi người mới có tương lai; Thua trận quốc vận chi chiến này, vận mệnh đang chờ đợi bọn hắn chính là nước mất nhà tan.
Càng là đại nhân vật thì sẽ càng biết rõ sự lợi hại của đế quốc Thú Nhân, cũng càng không có nhiều lòng tin đối với cuộc chiến tranh này.
Nếu như không phải vì không có sự lựa chọn, có lẽ không có bất kỳ một thế lực lớn nào trong Vương quốc Alpha muốn ăn thua đủ với đế quốc Thú Nhân cả.
Nhìn thấy mấy ông bạn hàng xóm nhao nhao hành động, nỗi lo lắng trong lòng Hudson cũng dần lắng lại.
Không sợ địch nhân mạnh, chỉ sợ bị đồng đội kéo suy sụp.
Bây giờ các đội hữu đều đang hăng hái chuẩn bị chiến đấu, cũng không vì bản thân chưa nhận được lệnh điều động mà thả lỏng, đối với vương quốc Alpha mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện tốt.
Đều là châu chấu trên một sợi thừng, đồng bọn càng nỗ lực thì xác suất mà vương quốc giành được thắng lợi trong cuộc chiến này sẽ càng lớn, cho dù thật sự không đánh thắng được thì cũng có thể kéo dài thời gian.
Sơn Địa Lĩnh không gia nhập vào luyện binh cuồng triều một cách mù quáng, mà vẫn đang vận hành đâu vào đấy. Hudson không sợ bị người ta nói là lười biếng, nâng cao sản lượng quân công cũng là đang cống hiến cho vương quốc mà.
Trước tiên cứ xác định một mục tiêu nhỏ đã, trong vòng ba tháng phải nâng cao sản lượng đề quặng sắt lên đến năm trăm tấn / tháng, trong vòng nửa năm phải nâng lên một ngàn tấn / tháng.
Mặc dù trình độ này vẫn còn chưa bằng những nhà máy thép nhỏ ở kiếp trước, nhưng nếu như đặt tại lục địa Aslante thì đã là số một số hai.
Thậm chí sản lượng sắt thép của rất nhiều tiểu quốc tập hợp lại cũng không đạt tới con số này.