Người dịch: Whistle
"Tử tước các hạ, bây giờ các quý tộc ở tỉnh Phong Vân đã bị tổn hại thực lực, sợ là sau khi hoàn thành nhiệm vụ đóng quân thì thực lực sẽ còn bị suy yếu thêm một bước.”
“Hơn nữa sau này vẫn còn có hai - ba lần điều động. E là chiến tranh còn chưa kết thúc thì bọn họ đã bị hao hết nguyên khí rồi.”
“Công tước Lưu Phong đã phạm phải sai lầm lớn, sau cuộc chiến, nội bộ quý tộc trong tỉnh sẽ xảy ra lục đục, tỉnh Phong Vân chắc chắn sẽ khó thoát khỏi một cuộc cải tổ lớn.”
“Một cơ hội trăm năm khó gặp như vậy, không biết gia tộc Holliser có ý nghĩ gì?"
Hudson hỏi thẳng vào vấn đề.
Xem bản đồ trò chuyện lâu như vậy rồi, Hudson không nghĩ rằng nhạc phụ nhà mình chỉ đang muốn thảo luận tình hình trên chiến trường với hắn.
Cho dù thật sự muốn thảo luận thì cũng phải mắng cho hắn một trận rồi sau đó mới từ từ thảo luận.
Bây giờ ngay cả cơ hội nắm lấy điểm yếu cũng bỏ qua, rõ ràng là có chuyện quan trọng hơn cần thương lượng, ho nên Tử tước Aurane mới không thèm truy cứu chút chuyện nhỏ nhặt kia của hắn.
Chủ đề của cuộc trò chuyện đều xoay quanh gia tộc Lưu Phong, nói rõ là gia tộc Holliser thấy được ở tỉnh Đông Nam khó phát triển tiếp, cho nên muốn tìm cơ hội trở lại tỉnh Phong Vân làm đại quý tộc.
"Lần này Công tước Lưu Phong đã gây ra một hậu quả nặng nề, sau cuộc chiến, tỉnh Phong Vân chắc chắn trở nên hỗn loạn. Vì không làm cho vụ hỗn loạn này lan đến gần tỉnh Đông Nam nên ta mới quan tâm như vậy.”
“Nếu như sau cuộc chiến mà tình hình ở tỉnh Phong Vân vẫn chậm chậm không ổn định, gia tộc Holliser nguyện ý phân ưu thay cho vương quốc."
Tử tước Aurane nói với bộ dáng ưu quốc ưu dân.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hudson cảm thấy mình vừa học được một bài mới. Rõ ràng là muốn thừa cơ khuếch trương, nhưng lại có thể nói thành phân ưu thay cho vương quốc.
Xem ra muốn lăn lộn tốt trong giới quý tộc thì nhất định phải luyện được một bộ da mặt thật dày. Mặt đỏ tâm đen mới cách chơi chính trị chính xác.
Là minh hữu, gia tộc Holliser muốn khuếch trương ra bên ngoài, trong tình huống không làm tổn hại đến lợi ích bản thân, Hudson đương nhiên là ủng hộ.
Nếu như gia tộc Holliser trở lại hàng ngũ đại quý tộc thì đối với Hudson cũng là một chuyện tốt, người cảm thấy khó chịu chỉ có gia tộc Dalton mà thôi.
Nhưng với tác phong làm việc của Tử tước Aurane, cho dù muốn thừa cơ xâm chiếm tỉnh Phong Vân thì cũng sẽ không phát sinh mâu thuẫn với gia tộc Dalton, không chừng hai gia tộc này sẽ còn lén lút giao dịch.
Đến lúc đó, đám quý tộc ở tỉnh Đông Nam sẽ cần phải cẩn thận hơn rồi. Không có đệ nhị gia tộc trong tỉnh gánh chịu áp lực, thế cân bằng lúc đầu chắc chắn sẽ bị phá vỡ.
Đối mặt với một gia tộc Dalton cường thế, toàn bộ đám trung đẳng quý tộc còn lại chỉ có kết thành liên minh, tiếp tục cầm cự.
Cục diện sẽ thay đổi thành một nhà độc đại, đối với một Sơn Địa Lĩnh đang tích góp thực lực mà nói thì đây chắc chắn sẽ không phải là một chuyện tốt.
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, Hudson chợt tỉnh ngộ. Tư quân của quý tộc tỉnh Đông Nam vẫn còn chưa ra chiến trường mà, ai biết trên chiến trường sẽ xảy ra chuyện gì?
Nếu như vận khí không tốt, vừa đi lên liền bị người ta đánh cho tàn phế giống như tỉnh Phong Vân, lúc đó muốn tự vệ cũng không được, cũng chẳng cần phải nghĩ thêm gì nữa.
Mọi người đồng thời bị hao tổn thì còn đỡ, vừa vặn tất cả đều rớt xuống một cấp, thế cân bằng vẫn có thể được duy trì. Vì ngăn cản những kẻ ngoại lai nhòm ngó, mọi người chỉ còn có nước liên thủ.
Nhưng nếu như chỉ có mấy nhà bị tổn thất nặng nề, những nhà còn lại không có tổn thất, lúc đó mới thực sự là phiền phức.
Trong thời gian ngắn, có lẽ vì nể tình minh hữu mà mọi người sẽ không hạ thủ với người mình.
Nhưng qua một thời gian sau, tình cảm từ từ phai nhạt, dưới sự thúc đẩy của lợi ích, phát sinh xung đột là xu thế tất yếu.
Mọi chuyện vẫn còn chưa xác định, Hudson cũng không hề lo lắng. So với những quý tộc khác, Sơn Địa Lĩnh không có nhiều lợi ích để tổn thất như vậy.
Lợi ích cốt lõi chính là khu mỏ quặng và đất hoang được khai thác. Người khác muốn cướp cũng không phải là chuyện dễ như vậy.
Chỉ cần hắn còn sống, có Belersden tọa trấn, bảo vệ cơ nghiệp là chuyện không thành vấn đề.
Cơ nghiệp không mất, muốn khôi phục thực lực quân sự cũng rất đơn giản. Chỉ cần binh sĩ không bị toàn diệt, muốn khôi phục lại cũng chỉ là chuyện nửa năm một năm mà thôi.
"Tử tước các hạ thật sự là tấm gương cho chúng tôi noi theo. Tấm lòng ưu quốc ưu dân như vậy đáng để mọi người học tập. Nếu cần thiết, gia tộc Koslow cũng có thể đóng góp một phần công sức!"
Hudson lập tức mở ra một tờ ngân phiếu khống. Còn việc có hỗ trợ hay không, hỗ trợ đến tình trạng gì thì phải xem tình hình phát triển.
Khi hoàng hôn mùa hè buông xuống, ráng chiều tà lan tỏa khắp không gian, tô điểm bầu trời với sắc đỏ chói lọi như một biển lửa, tiếng kèn vang lên báo hiệu cho cuộc chiến tranh này đã tạm thời dừng lại.
Giữa những tiếng kèn rút lui, đại quân thú nhân hò hét loạn cào cào lại càng trở nên hỗn loạn hơn.
Những binh sĩ thú nhân từ các chủng tộc và bộ lạc khác nhau đã chiến đấu quyết liệt để giành lấy vũ khí trang bị, tiền tài, thậm chí là thi thể của chiến hữu còn sót lại trên chiến trường.
Nếu như lúc này quân phòng thủ xuất kích thì nhất định sẽ thu được chiến tích không nhỏ. Đáng tiếc là quân thủ thành đã sớm chim sợ cành cong.
Thất bại nặng nề phía trước đã khiến cho mọi người mất hết tự tin vào những cuộc dã chiến bên ngoài. Bây giờ họ chỉ muốn sống sót qua thời gian phục dịch và trở về quê hương.
Một đội quân không có sĩ khí mà có thể tồn tại đến bây giờ, ngoài yếu tố thủ thành ra, điều quan trọng nhất là không có đường lui.