Người dịch: Whistle
Hudson vừa nhận được tin tức là nhân sự cấp cao đột ngột thuyên chuyển liền quyết đoán căn dặn với đám thuộc hạ: "Truyền lệnh xuống, giảm tốc độ hành quân xuống còn 20 dặm/ngày.”
“Tom, phái người đi thông báo cho các quan viên phụ trách điều phối vật tư một tiếng. Lý do là: Tốc độ của các viện quân khác quá chậm, chúng ta muốn chờ bọn họ đuổi kịp để đồng thời hành động."
Ngày đi hai mươi dặm thì chỉ cần một buổi sáng là đủ rồi, điển hình của việc tiêu cực biếng nhác.
Không có cách nào, ai bảo danh hiệu tổng chỉ huy của Bá tước Jose đột nhiên bị vương đô tước bỏ chứ?
Không có người, hắn còn biểu hiện tích cực như vậy cho ai nhìn!
Muốn lăn lộn trong chốn quan trường, chỉ riêng việc biểu hiện ưu tú là không đủ, mà còn nhất định phải hiểu rõ động tĩnh phía trên.
Bá tước Jose cần mọi người đến Công quốc Mosey càng sớm càng tốt, nhưng điều này không có nghĩa là quan chỉ huy sau này cũng cho rằng như vậy.
Nhất là vị quan chỉ huy tân nhiệm này còn là “nhị đại” cấp cao nhất của vương quốc —— vương tử.
Lúc đầu khi nhận được tin tức này, Hudson còn tưởng rằng có người đang nói đùa với hắn.
Nhiệm vụ nguy hiểm như vậy mà cũng dám để vương tử dẫn đội?
Cho dù Bá tước Jose không hợp cách thì cũng có thể thay bằng một vị quý tộc có danh vọng cao đến chủ trì đại cuộc. Thật sự không được thì phái ra một thành viên chi mạch khác của vương thất cũng có thể.
Nhưng khi Hudson nhớ tới truyền thống của đại lục Aslante thì hắn lập tức bỏ đi ý nghĩ này.
Những viện binh như bọn hắn qua chi viện thì đúng là nguy hiểm trùng điệp, nhưng vương tử qua đó mạ vàng thì lại không thể nào an toàn hơn được.
Người của Công quốc Mosey không thể nào để cho Vương tử Caesar ra tiền tuyến. Có thể đục nước béo cò một cách danh chính ngôn thuận, còn dễ hơn việc mạ vàng trong nước nhiều.
Ở trong quốc nội, vương tử muốn vớt chiến công, không nói là phải tự thân ra trận giết địch, nhưng ít nhất cũng phải đích thân ra tiền tuyến tham dự chỉ huy.
Lỡ như gặp phải đại bại, không chừng vương tử cũng tiêu luôn. Trong lịch sử của Vương quốc Alpha cũng không chỉ có một vị Quốc vương chiến tử, còn vương tử chết ở tiền tuyến thì càng nhiều.
Caesar III chỉ có một đứa con trai, cho nên không thể cho để nó đi tham gia loại hoạt động mạ vàng có độ nguy hiểm này.
Nhưng muốn ngồi vững trên vương vị mà không có một chút chiến công kề cạnh thì sẽ không có tự tin khi đối mặt với các quý tộc lớn ở quốc nội trong tương lai.
Trong loại hình vương quốc đầu tư cổ phần này, Quốc vương chỉ là một vị đại cổ đông, nếu như bản thân Quốc vương không đủ uy vọng thì rất dễ bị đám cổ đông nhỏ khống chế điều hành, tranh đoạt quyền nói chuyện.
Nhiệm vụ cứu viện lần này là một cái cơ hội tốt. Chỉ cần tọa trấn hậu phương, tiền tuyến thắng trận thì sẽ có một phần công lao của vương tử; Còn nếu nếm mùi thất bại thì cũng còn sẽ có người chủ động đứng ra chịu trách nhiệm.
Hudson không có chút hứng thú nào muốn đi đánh trận với loại nhị đại này, muốn chia lãi chiến công thì không nói, sợ nhất chính là chỉ huy lung tung.
Còn về phần ôm bắp đùi, đối với quý tộc có thân phận địa vị đạt đến tình trạng hiện giờ của hắn mà nói, chỉ cần không muốn vào chính phủ trung ương phát triển thì việc lấy lòng Quốc vương cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.
Mạnh như Caesar III, tại vị dài đến mấy chục năm, mà cũng không thể nâng đỡ được một nhà đại quý tộc mới.
Nguồn tài nguyên trong Vương quốc có hạn, là điển hình của hình thức "Một cái củ cải, một cái hố". Trừ phi có đại gia tộc suy sụp, nếu không ai cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện nghịch thế mà lên.
Bình thường đều sẽ cặm cụi trồng trọt trong đất phong của mình, sống một cuộc sống bình thường không tranh với người, lấy lòng vương tử chỉ là việc làm lãng phí thời gian.
Bây giờ hắn thận trọng đối đãi như vậy đây chẳng qua chỉ vì không muốn đắc tội với người, miễn cho trở thành đối tượng bị lập uy.
. . .
Tốc độ hành quân chậm lại, Hudson cũng có thời gian bắt bẻ kỷ luật trong lúc hành quân. Dưới sự nỗ lực của đám quý tộc sĩ quan, đội ngũ ngày càng trở nên có trật tự hơn.
Tốc độ bước đi đồng đều, 15,000 người cùng nhau tiến lên, chỉ riêng phần khí thế này thôi đã có làm cho người ta cảm thấy sợ hãi rồi.
Chỉ cần nhìn vào sắc mặt của đám quý tộc ven đường là biết, cả đám đều bị choáng ngợp bởi vẻ ngoài của đội quân này.
"Tinh nhuệ", đây tuyệt đối là một đội quân tinh nhuệ.
Một đường tiến lên, tốc độ chậm như ốc sên, còn chưa vớt được chiến công gì thì đại danh của Hudson đã vang dội qua một nửa Vương quốc Alpha trước rồi.
Đứng dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt, Hudson vừa hạ lệnh nghỉ ngơi ngay tại chỗ thì có một đội Kỵ binh Griffin xuất hiện ở trên không trung của đội quân.
Hudson nhìn lên bầu trời rồi lờ đi. Dọc đường đi, cảnh tượng tương tự đã xảy ra không chỉ một lần.
Trong phạm vi thế lực của nhà mình có thêm một đội quân quá cảnh, phái Kỵ binh Griffin tới điều tra một chút cũng là chuyện bình thường.
Trên những đám mây, một con Ma thú hùng ưng có bộ lông màu hoàng kim, hai mắt tỏa ra tia sáng ra sắc bén trông đặc biệt bắt mắt.
Trên lưng hùng ưng có một chàng trai trẻ ăn mặc lộng lẫy đang ngồi vững vàng nhìn xuống bên dưới.
"Nghe danh không bằng gặp mặt, không ngờ là tư quân của quý tộc quận Wright thật sự là một đội quân tinh nhuệ. Xem ra nhiệm vụ lần này càng ngày càng thú vị rồi."
Vương tử Caesar có chút hưng phấn nói.
Đây là lần đầu tiên y mang binh xuất chinh, mọi chuyện đều lấy cầu ổn làm đầu. Dù sao thì thống lĩnh một đội quân tinh nhuệ ra chiến trường cũng đáng tin cậy hơn việc mang theo một đám ô hợp.
"Điện hạ, đừng nên thiếu cảnh giác. Trong số quân tiếp viện được Vương quốc gửi đến lần này thì cũng có quân đoàn quận Wright do Tử tước Hudson chỉ huy là có thể dùng được một chút.”
“Biểu hiện của năm quân đoàn còn lại thật sự là một lời khó nói hết. Đợi khi ngài được chứng kiến liền sẽ phát hiện nhiệm vụ lần này cũng không đơn giản."
Bá tước Jose cũng đang cưỡi một con Griffin vội vàng khuyên.