Người dịch: Whistle
"Ưng Nhân Hoàng bớt giận, người chết không thể phục sinh. Ta thấy chuyện lần này đều là âm mưu của nhân tộc, bọn chúng muốn dùng chuyện này để kích động nội đấu giữa chúng ta.”
“Vào thời khắc mấu chốt như lúc này, nhất định phải gìn được sự tỉnh táo, tuyệt đối không được trúng âm mưu quỷ kế của nhân tộc."
Mặc kệ ai đúng ai sai, dùng thuyết âm mưu để đổ lỗi cho nhân tộc thì chẳng bao giờ sai.
Còn về phần lý do này nhảm nhí đến mức nào thì Sư Nhân Hoàng lại chẳng thèm quan tâm, mấy vị Hoàng giả khác cũng sẽ không để ý.
Người thì cũng đã chết rồi, có làm gì cũng không sống lại được, hiện giờ chỉ đang tranh thể diện mà thôi.
Cho dù muốn trả thù thì cũng phải tìm ra địch nhân mới được. Tiếc là người đã lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này là Langton Bá tước cùng với công cụ người chịu trách nhiệm chấp hành kế hoạch đều đã hôi phi yên diệt trong trận chiến ngày hôm đó rồi.
Cho dù Linh mục thú nhân đã xuất thủ tìm tòi khắp toàn bộ chiến trường thì cũng chẳng tìm được nửa chút tàn hồn của cừu nhân. Muốn trút giận, nhưng lại không tìm thấy chính chủ.
"Hừ!"
"Hừ!"
Hai người gần như đồng thời bất mãn hừ lạnh một tiếng. Nhìn thì có vẻ như họ đã tan rã trong không vui, nhưng kỳ thực đang thể hiện thái độ tạm thời bỏ qua đoạn ân oán này.
Trong những năm tháng vô tận của quá khứ, những cuộc tranh đấu nội bộ trong Ngũ Đại Hoàng tộc đều chưa bao giờ ngừng lại, sớm đã tích tụ vô số mâu thuẫn.
Nếu như không vì có áp lực của nhân tộc, có lẽ bọn chúng đã đấu đá với nhau rồi. Cũng bởi vì ngoại lực nên mới Ngũ Đại Hoàng tộc mới phải đoàn kết, cho nên sự đoàn kết này cũng chỉ được cái vẻ bề ngoài.
Sống mái với nhau thì cuối cùng sẽ có lợi cho người khác, bọn họ còn chưa ngu đến như vậy. Nhưng việc đào hố và âm mưu tính toán lẫn nhau thì chưa bao giờ đứt đoạn.
Thấy màn kịch này đã có một kết thúc, Hoàng trữ Alex đại diện cho Hoàng đình Behemoth mở miệng nói trước: "Hiện giờ, chúng ta hãy bàn về chuyện xuất binh đi!”
“Sau một khoảng thời gian dài như vậy, chắc là mọi người cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi.”
“Theo thỏa thuận trước đó, tộc Behemoth ta và tộc Người Ưng sẽ cử ra một quân đoàn, ba tộc còn lại mỗi tộc sẽ cử ra 2 quân đoàn.”
“Tộc Behemoth sẽ tuân thủ ước định, các vị không có vấn đề gì chứ?"
Trong khi nói chuyện, Alex nhìn về phía Ưng Nhân Hoàng và Hùng Nhân Hoàng. Trong mấy ngày này, hai bộ tộc này bị tổn thất thảm trọng.
Đặc biệt là Hùng Nhân tộc, vì tiến công Pháo đài Bethel mà đã hy sinh mất một quân đoàn. Hiện giờ lại phải cử ra hai quân đoàn tham gia hành động, chắc chắn sẽ gây ra tình trạng binh lực căng thẳng.
Suy cho cùng, khi vây công thành Dapest thì bọn hắn còn phải tính đến cả đường lui nữa, không thể để cho quân đội nhân tộc từ trong cứ điểm lao quấy rối được.
"Tộc Người Ưng ta rất trọng tín dự, chuyện đã hứa thì nhất định sẽ làm được. Chẳng qua bởi vì cuộc chiến trước đó đã làm cho Tộc Nhân Ưng ta có một vài quân đoàn không còn đủ biên chế.”
“Cho nên tổng binh lực của quân đoàn được phái ra lần này chỉ có chín ngàn người. Nhưng cũng đã đủ để áp chế địch lực lượng không quân của địch nhân rồi."
Nói xong, Ưng Nhân Hoàng còn nhìn Hùng Nhân Hoàng bằng ánh mắt khiêu khích.
"Nhìn cái gì, ngay cả Tộc Người Ưng các ngươi cũng có thể thực hiện hứa hẹn, Hùng Nhân tộc ta đương nhiên sẽ giữ lời.”
“Hai quân đoàn bộ binh tinh nhuệ đã được chuẩn bị xong xuôi, tùy thời đều có thể xuất phát."
Hùng Nhân Hoàng bất mãn nói.
Chẳng qua khi vừa mới nói xong thì ông ta liền bắt đầu cảm thấy hối hận. Hờn dỗi thì nhất thời thoải mái, nhưng sau đó lại là nhà hỏa táng.
Ngũ Đại Hoàng Đình đều nhiệm vụ riêng của mình, lần này Hùng Nhân tộc đã công phá thành công Pháo đài Bethel, dẫn đầu mở ra một con đường xuôi nam, làm ra cống hiến kiệt xuất cho Đế quốc Thú Nhân.
Ông ta vốn còn có thể yêu cầu mấy tộc khác phải san sẻ một phần cho Hùng Nhân tộc trong hành động sau này, nhưng bởi vì vừa rồi nhất thời lanh mồm lanh miệng mà không nói ra chuyện gì.
Mặc dù sau này vẫn còn có biện pháp cứu vãn, nhưng việc Hùng nhân tộc sẽ phái hai quân đoàn xuất chinh lại là kết cục đã định.
"Không có vấn đề!"
"Không có vấn đề!"
Sư Nhân Hoàng cùng Ngân Nguyệt Lang Hoàng lần lượt bày tỏ thái độ. Có thể thấy được tâm tình của bọn họ rất không tệ, rất hài lòng với kết quả hiện tại.
Sau khi đã xác định được số lượng tinh nhuệ của mỗi chủng tộc thì đám tạp binh cũng không có cái gì tốt để thảo luận. Trong tay mọi người đều không thiếu những chủng tộc bia đỡ đạn.
Cho dù trong cuộc tiến công Pháo đài Bethel trước đó đã bị tổn thất mấy vạn quân của chủng tộc phụ thuộc, nhưng Hùng Nhân Hoàng lại không cảm thấy buồn vì chuyện này.
Binh lực vẫn còn chưa đến tình trạng thiếu thốn. Bình thường thì tình trạng thiếu binh lực sẽ xảy ra vào giai đoạn giữa và cuối của cuộc chiến.
Khi chiến tuyến tiếp tục kéo dài, quân tiếp viện của Liên minh nhân tộc lần lượt kéo đến, đó mới là lúc Đế quốc Thú Nhân không cầm cự được nữa.
"Nếu như tất cả mọi người đều không có vấn đề, vậy thì xuất binh thôi. Binh quý thần tốc, các vị lập tức trở về tập kết binh mã, tranh thủ xuất phát trong vòng mười ngày tới."
Hoàng trữ Alex bình tĩnh nói.
Chỉ tính riêng quân chủ lực thôi cũng đã có 8 quân đoàn rồi, cộng thêm đội quân của các chủng tộc phụ thuộc nữa, tổng binh lực cho dù không tới 30 vạn thì cũng sẽ không ít hơn 25 vạn.
Ngay cả khi ở tiền tuyến, muốn tập kết được nhiều quân đội như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, những quân đoàn này còn được chia ra thành năm đại trận doanh, càng làm gia tăng độ khó điều động. Muốn tập kết đủ nhân số rồi xuất phát trong vòng 10 ngày chắc chắn là một chuyện khó khăn.